Capo 2
Cũng đã khá [C]lâu rồi kể từ khi [G]đó
Lúc anh nói [F]ra lời mà [G]bao ngày đắn [C]đo
Cứ nghĩ rằng [Am]sau nhiều lần ta đã [Em]nói cười
Thì em cũng [F]biết và hiểu cho lòng [G]anh
Nhưng anh đã [C]sai rồi phải không em [G]hỡi
Khi ta cứ [F]như là chưa [G]hề quen biết [C]nhau
Cũng chẳng còn [Am]những lời chào hỏii [Em]quen thuộc
Ánh mắt thờ [F]ơ chẳng giống như là [G]mơ
ĐK:
Vậy thà đừng [C]nói lên câu yêu em
Để [G]rồi thấy cô đơn thêm
Thà để [Am]chúng ta xem nhau giống như những người [Em]bạn mỗi đêm
[F]Biết làm sao [G]để mang [Em]hai ta [Am]trở về
Ngày mà [F]đôi môi ấy tươi vui khi thấy [G]anh
(Để được [F]nhìn nụ ười người vui như lúc [G]xưa)
Vậy thà để [C]cho con tim ngu ngơ
Hơn [G]giờ mỗi anh bơ vơ
Thà để [Am]những yêu thương cho em mình anh [Em]giữ nơi đây
[F]Nếu tình yêu [G]ấy vô [Em]tình làm em [Am]đau
Thà đừng [F]nói ra để rồi [G]lạc mất [C]nhau
Anh quá [E]vội vàng phải không em [G]hỡi
[Am]Khi em chưa hề quan tâm đến [Em]anh
Nhưng sao [F]anh mà lại sợ sẽ mất [G]đi chính [Em]em ngay cả [Am]khi
EM KHÔNG THUỘC VỀ [G]ANH...
(ĐK) (ĐK)
Hiển thị bình luận