[Em]Mưa rơi mãi trong lòng, đập [Bm]tắt đi hết hi vọng.
Lặng [Am]nhìn người bước cùng [D]ai về nơi [G]nắng hồng.
Người [Em]mang yêu thương xa rời, nợ [Bm]nần trả hết duyên trời.
Điều [Am]mà anh không muốn [Bm]nay cũng đã [Em]tới.
Phải [Em]chăng anh quá vụng dại, yêu [Bm]em chẳng chút nghi ngại,
Từ [Am]đầu đến cuối nào [D]biết rằng mình [G]chọn sai.
Tình [Em]yêu bao năm tôn thờ mà giờ [Bm]đây người nỡ hững hờ.
Hợp [Am]tan đâu ai có [Bm]thể biết trước [Em]chữ ngờ…
Vậy thôi ta [Em]trả cho nhau tự do, đời ai nấy [Bm]giữ chẳng phải đắn đo,
Cũng thôi [Am]bận lòng những [D]thứ duyên trời không [G]cho.
Một thời ta [Em]đã tô vẽ tương lai, Giờ thì em [Bm]cũng đã vẽ thêm ai,
Xóa đi [Am]một người yêu [Bm]em chưa từng nhạt[Em] phai.
Thà mình như [Em]hai người dưng kẻ lạ, Tình thừa chấp [Bm]vá trao nhau thoáng qua,
Còn [Am]hơn bên nhau xuất [D]hiện một người thứ [G]ba
Nào ai có [Em]thể yêu đến hai lần, Một người dối[Bm] trá mà vẫn chấp nhận,
Quên[Am] mất bản thân, dấu [Bm]bao đau thương [Em]chồng chất