1. Mùa thu tàn [Dm] phai, gió [D7] đông lại đến [Gm] đây.
Khu vườn không [C] nắng, cây bàng vàng lá [F] rụng.
Ngày luôn vội [Dm] qua, bóng [D7] đêm chìm xuống [Gm] nhanh.
Mùa đông hoang [A7] vắng, cánh chim về chốn [Dm] nao.
ĐK:
Từ ngày đông [Bb] đến, nắng không quay về [Gm] đây.
Từ ngày em [Gm] đi, thấy cô đơn vòng [A7] tay.
Thèm một hơi [Bb] ấm, hơi ấm trên môi [Gm] người.
Đã xa muôn [A7] trùng, càng nhớ nhung thêm [Dm] buồn.
2. Mùa đông dài [Dm] thêm, nếu [D7] đêm lạnh thiếu [Gm] anh.
Bên trời giông [C] bão, ánh sao nào ló [F] dạng.
Ngày em về [Dm] quê, tái tê hồn giá [Gm] băng.
Mùa đông hoang [A7] vắng, có ai chạnh cố [Dm] hương.