Capo 1
Ngày [C]mai, chiếc [E7]lá trên cây nay đã đến lúc [Am]úa tàn.
Bóng [G]dáng em đi có lẽ đã quá [F]muộn màng vì [Fm]ngày đó,
Ta [Em]chẳng nhận [Am]ra nhau. Vẫn [Dm]giữ trong tim về ký ức đã [G]úa màu.
Người [C]ơi, ánh [E7]mắt long lanh trong xanh giống như [Am]mây trời.
Góc [G]phố ta trao môi hôn cũng đã [F]đông người nhưng [Fm]tại sao?
Ta [Em]chẳng tìm thấy [Am]nhau. Ngày đó [Dm]qua rồi, [G]đã qua rồi em [C]ơi.
Sẽ [F]có những phút yếu mềm, bình [Em]minh ngại chiếu lên [Am]mi mắt buồn,
Dìm ta [Dm]trong nỗi nhớ cuồng [G]si, chiếc hôn vội[C] vã.
Chợt [F]bỗng anh khẽ thoáng nghe, thì thầm đâu [Em]đây lời ca [Am]xưa em từng hát.
Rằng em [Dm]luôn yêu anh, chỉ [G]anh thôi, chẳng [C]rời xa.
VERSE 2
Cuộc [F]đời này như cuốn phim, anh luôn [Em]giữ mà vẫn kiếm [Am]tìm.
Dịu dàng anh [Dm]nói bao điều, [G]hát em nghe, câu [C]chuyện dường như đã cũ.
[F]Cô đơn trong thước [Fm]phim, dư tàn giờ [Em]chỉ mỗi anh đi [Am]tìm.
Bỏ mặc mình [Dm]anh ngẩn ngơ ngồi nhớ về ngày xưa [G]ấy.