Capo 4
[Bm]Người chẳng nói điều gì, chỉ là bổng chốc vội vàng, [A]người đi
Một [G]mình dưới bóng chiều tàn, tìm thấy chút nhẹ nhàng từ [D]nỗi đau
[Bm]Ngày cứ thế muộn phiền, kệ thì gió mấy ùa về [A]cạn ly
Ngoài [G]kia mấy tiếng thở dài, miệt mài khúc hát nữa vời, đời [F#m]trôi
[Bm]Yêu cũng chẳng được gì, đợi chờ [G]mãi cũng chẳng còn chi, đời người có [A]mấy khi, phải biệt [D]ly
Người [G]đến rồi người lại đi, tựa làn [F#m]gió một chiều mùa [G]thu, để lại [D]vết thương trong lòng [Bm]anh
[Bm]Nếu còn gặp lại nhau, liệu người sẽ [G]thấy vui hay lạnh lùng cứ [A]bước qua nhau, như lúc [D]này
[G]Đến định mệnh còn sai, thì mọi [F#m]thứ ở thì hiện [G]tại sẽ thành quá [Bm]khứ [A]khi mình [Bm]say