Capo 4
[Em]Chiều thật buồn về trên căn [C]gác hoang vắng nằm nghe nỗi [D]đau trong lòng thức [G]dậy. [E7]
[Am]Tình mặn nồng mình trao đến [Em]nhau nơi này rồi mình chia [C]tay cũng ngay tại [B7]đây.
[Em]Vào 1 ngày tình yêu vỗ [C]cánh đi mãi thì anh mới [D]hay ta muộn mất [G]rồi. [E7]
[Am]Lòng ngậm ngùi nhìn em bước [Em]đi xa vời vì anh đã [C]lỡ đến [D]sau một [Em]người.
Từng đêm trong mưa [Em]gió, gọi tên em trong thương [Am]nhớ.
Nhớ thương [B7]đọng đầy từ một con tim tan [C]vỡ.
Người tình của ai [Em]đó. Chẳng còn thuộc về anh [Am]nữa.
Những đêm [D]hẹn hò giờ đã chôn theo [G]ngày xưa.
Ngày xưa em đã [Em]đến bằng 1 tình yêu tha t[Am]hiết.
Thiết tha [B7]cho nhau cuộc tình bền lâu muôn [C]kiếp.
Giờ đây em quên [Em]hết và tình yêu xưa đã [Am]chết.
Có riêng [B7]anh đây còn mãi nỗi đau [Em]một đời.
[Em]Từng kỷ niệm hằn lên như [C]nỗi đau nhói từ trong vết [D]thương sâu tận cõi [G]lòng.
[Am]Từng ngày dài vượt qua nỗi[Em] đau vô vọng để làm quen [C]với giá băng mùa [B7]đông.
[Em]Tình tụi mình thật xa xôi [C]với tay với. Đành thôi tiễn [D]em đi về với [G]người.
[Am]Về cùng người mà em thấy [Em]vui trong đời thì thôi em [C]hãy cứ [B7]vui cùng [Em]người