1) [Am] Chẳng phải con lên [G] cao
để gặp được [F] Chúa
nhưng Chúa [Am] đã xuống nơi gian [Dm] trần,
mang phận [C] người. [Am]
Chẳng phải con khôn [Dm] ngoan đi tìm chân [C] lý,
nhưng Chúa [F] đã đoái thương tỏ [G] mình
trên thập [E7] hình Ngài là Tình [Am] Yêu.
Đk. Ngài gọi tia [Am] nắng ngày mới [E7] đến,
Ngài gọi cơn [Dm] mưa mầm xanh [G] lên,
cây đơm [F] bông nở hoa trong [E7] vườn do Ngài,
[Bm7b5] Ngài gọi tên [E7].
Ngài gọi con [Am] bước vào thế [E7] giới,
Ngài gọi con [Dm] đi về muôn [G] nơi,
đem yêu [F] thương đến gieo trong [E7] lòng mỗi người
Chúa là Tình Yêu.
2) [Am] Chẳng phải con cô [G] đơn
một hình một [F] bóng,
nhưng con [Am] có Chúa luôn đi [Dm] cùng
trong cuộc [C] đời.
[Am] Chẳng phải con hy [Dm] sinh
cho người dương [C] thế
nhưng Chúa [F] đã chết treo khổ [G] hình
mang nhục [E7] hình đền tội trần gian.
3) [Am] Vì Ngài yêu thương [G] con
và Ngài gọi [F] con,
và Chúa [Am] đã muốn con theo [Dm] Ngài
trong tình [C] yêu.
[Am] Ngài gọi con ra [Dm] đi,
đi làm nhân [C] chứng,
làm men [F] muối ướp cho cuộc [G] đời,
cho lòng [E7] người nồng nàn tình [Am] thương.