CÕI HỒNG TRẦN
Người thời [Am] thì mộng thành phú [C] quý
Nẻo đường [Dm] xa nhớ quên rồi khóc [Em] cười
[G] Bao nhan sắc kia hữu [C] hình
Thời trầm [Em] tư kiếp người có bao [Em7] nhiêu.
Cuộc đời [Am] này rồi cũng tay [C] trắng
Vì trân [Dm] gian mấy ai được những [Em] gì
[G] Ta vẫn bước đi một [C] mình
Giữa chợ [Em] đời chợt đến rồi [Am] đi
ĐK
Thân ta [Am] vay nghèo sướng một [F] đời
Để rồi một [Dm] ngày bỏ hết đam [Am] mê
Đứng [C] giữa mênh mông nhìn [G] về
Bao ước [Em] mơ đọng lại hơi [Am] sương.
Còn muộn [Am] phiền gửi vào thiên [C] cổ
Xuôi thời [Dm] gian biết đâu là quê [Em] nhà
[Gm] Ta đi mãi trong chiều [C] ta
Trả lại [Em7] đời hình thức phù [Am] du.