Capo 4
[Bm]Chợt thấy, thấy [F#m]sao như em là kẻ [Bm]đáng thương
Vì lời bài [Em]nhạc nói... Về [A]tuổi thanh xuân của [D]một người con gái.
Chờ đợi chàng [G]trai đi kiếm tương [A]lai cho mình, chỉ để mong [F#m]tốt hơn... [Bm]
Còn em thương [Em]mẹ vì thương [F#m]cha, đành lòng ấp [Bm]ôm hy vọng..
Một [Bm]người đi kiếm tương [F#m]lai một [Bm]người xót xa hiện tại
Nhìn [Em]về nơi đó thương [A]ai? Thương mình [D]không em?
Buồn [G]vì phận mình trớ [A]trêu làm sao? Vì mình không [F#m]giống nhau!! [Bm]
Em lạc [Em]đường tìm hoài lối [F#m]ra, anh cũng tự đánh [Bm]mất chính mình...
Anh nghĩ ta đau một [G]nỗi đau chung với thời [A]gian khác nhau nghĩa là em [F#m]trước còn anh [Bm]sau
Đi đến nơi có cơ [Em]hội dành cho em, mà lúc [A]trước em [D]không!
Với em gọi [G]là thanh xuân, vậy [A]còn anh sao? Khi [F#m]mà xem em như là [Bm]cả cuộc đời
Nếu [Em]anh và em mất [F#m]nhau thanh xuân này nợ anh [Bm]cả cuộc đời
BRIDGE
một chút quên anh [Bm]thôi một chút đâu xa [F#m]vời
Một chút đã làm [G]em chẳng còn [A]đau khi [D]nghĩ tới
Vì con [Em]tim em thương đau nhiều [Bm]quá nên giờ
Chẳng thể [C#m7b5]yêu thêm ai một [F#7]lần nữa