Capo 1
Mẹ đã đổi cả thanh [Dm]xuân mẹ vì con quên cả chính [Am]mình
Nhọc nhằn chín tháng mười [C]hôm thêm nhiều năm lặng thầm hy [F]sinh
Rồi ngày con lớn lên [Dm]hơn ngu dại nên chẳng nghĩ biết [Am]nhiều
Tạo điều lầm lỗi bao [C]phen cho mẹ tôi bao lần buồn [Dm]hiu.
Người ta có thể đếm [Dm]sao nhưng không làm sao đếm nước mắt [Am]mẹ
Lặng thầm lo lắng cho [C]con mà nào đâu dám kể mấy [F]ai nghe
Mỗi mùa xuân mới trôi [Dm]qua thì con lại lo mẹ thêm [Am]tuổi già
Làm sao để trả thanh [C]xuân cho mẹ tôi những ngày vừa [Dm]qua
Con nhớ lắm những ngày còn [Dm]thơ mẹ đưa đón con tuổi học [Am]trò
Con nhớ dáng mẹ gầy [C]so cơm mẹ ăn cũng chẳng dám [F]no
Công đức biển rộng trời [Dm]cao này con biết trả như thế [Am]nào
Mong ước của mẹ là [C]con phải càng ngày càng bước lên [Dm]cao
Mẹ vẫn giữ một lòng [Dm]thương dẫu con có bao nhiêu lỗi [Am]lầm
Mẹ nói con phải thành [C]công để có nhắm mắt mẹ còn an [F]tâm
Mẹ hứa hãy đợi chờ [Dm]con, để con trả công sinh dưỡng [Am]này
Đừng xa vội nơi cuối [C]trời tội bất hiếu này con gánh sao [Dm]đây
VERSE 2
Người ta có thể đếm [Dm]sao nhưng không làm sao đếm nước mắt [Am]mẹ
Lặng thầm lo lắng cho [C]con mà nào đâu dám kể mấy ai [F]nghe
Mỗi mùa xuân mới trôi [Dm]qua thì con lại lo mẹ thêm tuổi [Am]già
Làm sao để trả thanh [C]xuân cho mẹ tôi những ngày tháng [Dm]qua