1. Rồi mai anh [F] về có nhớ Ban [F] Mê.
Nhớ phố cao [Dm] nguyên nhớ người em [F] nhỏ
[Gm] Mắt môi nồng [Gm] nàn hương rừng gió [C7] núi.
Ban Mê vời [G] vợi gọi bước chân [C7] ai.
2. Rồi mai anh [F] về có nhớ Ban [F] Mê.
Nhớ giọt cà [Dm] phê giọng hát đêm [F] về.
[Gm] Bâng khuâng bên [Gm] em, ngập ngừng muốn [C7] nói.
Ơi em Ban [C7] Mê, anh say mê thật [F] rồi.
Chorus :
Ơi em Ban [F] Mê vừa quen vừa [F] lạ.
Có [Bb] phải vì ánh mắt màu [C7] da.
Hay em [Gm] thơm mùi hoa cỏ [Am] lạ.
Xao xuyến [C7] lòng lữ khách phương [F] xa.
Em Ban [F] Mê mùa Đông, mùa [F] Hạ.
Vẫn ngọt [Bb] ngào câu hát tình [C7] ca.
Lời em [Gm] trao êm như suối [Bb] mát.
Lữ khách [C7] xa rồi có nhớ Ban [F] Mê.
Đêm Ban [F] Mê nhịp chiêng cần [F] rượu.
Say lòng [Bb] người chếnh choáng vòng [C7] xoan.
Tay trong [Gm] tay ngực căng ngần [C7] ngại.
Cơn gió [C7] làm bối rối tim [F] anh.
Em Ban [F] Mê dù xa dù [F] gần.
Vẫn dạt [Bb] dào tha thiết gọi [C7] nhau.
Tình em [Gm] cho hoang sơ tha [Bb] thiết.
Mai anh xa [C7] rồi có nhớ Ban [F] Mê.
(Để kết)
Rồi mai anh [F] về… Rồi mai anh [Gm] về… Có [Cdim7] nhớ Ban [F] Mê.