Cho [Em] tôi ở [Em] lại là [G] tôi một chút [F#7] [Bdim] thôi.
Để [Em] đón nụ cười đâu đó còn [B7] vương lại.
Cho [Em] tôi được [Am] khóc một mình lần cuối [B7] thôi.
Để tôi được [Em] nhớ, được [Am] thương, được yêu… một [Em] lần.
Dù [Em] biết là hư vô không lối [B7] ra.
Con [Em] tim tôi [Em] buồn ngàn [G] năm trong bóng [F#7] [Bdim] đêm.
[Em] Khuất lấp nụ cười bèo trôi sau tiếng[Em] đàn.
Dù biết cuộc tình ngoài [Am] kia là ngang [Em] trái.
[Am] Nhưng con tim ngây ngô luôn khờ [Em] dại.
Một đời đắng [B7] cay không còn là chính [Em] mình.
Là một mình lạc [Em] lõng giữa [A] cuộc đời bao [Em] la.
Là cuộc tình lầm [Em] lỡ giữa [A] duyên đời phôi [Em] pha.
Là địa ngục tăm [Em] tối trong [B7] tiếng yêu xa [Em] vời.
Tìm một [A] lối thảnh [B7] thơi giấc mơ tình [B7] nhân.
Và một người đứng [Em] đó tôi [A] đây mà quá [Em] xa.
Là một lần đắm [Em] đuối cho [A] lệ tràn khóe [Em] mi.
Một tàn Thu xót [B7] ra trên bờ môi héo [Em] khô.
Chỉ còn làn tóc [B7] rối…bay…trong cuộc [Em] tình hư vô.