Verse 1:
[Amaj7] Hứng nước mắt từ trên[A6] cao,
[Amaj7]chút đấy có là[A6] bao? Bình thường [Esus4] [Emaj7]
[Amaj7]Sáng tối cũng đều [A6]như nhau,
[Amaj7]vẫn cũng chỉ những[A6] niềm đau. Bình thường[Esus4] [Emaj7]
[Amaj7] Cứng rắn nói cười[A6] cho xong,
[Amaj7]yếu đuối cất vào [A6] trong. Nhớ và mong[Esus4] [C#7sus2]
[F#m7]Quá khứ cứ gọi tên,
[B7]quá khó để phải quên. Một người[Esus4] [Emaj7]
Chorus:
Từng say đắm [Asus2] thiết tha[Bsus4], đã hứa mãi [G#m7]chẳng[C#m7] xa
Trái tim đã[F#m7] rạn nứt, nhớ em nhiều [B7]đến mức kiệt[Emaj7] sức.[Bm7] [E7]
Điều anh cứ [Asus2]đắn đo, [B7sus4]là liệu ai sẽ lắng[G#m7] lo cho, cho[Emaj7] người.
Thế gian thật [F#m7]rộng lớn, chứa bao điều[B7] đau đớn...
Dạo: [Esus4]-[Emaj7] [Asus2] [F#m7]-[B7]
Verse 2:
[Amaj7]Sáng xuống đáy vực[A6] sâu,
[Amaj7]vẫn có khác gì[A6] đâu. Chỉ mình[Esus4] [Emaj7]
[Amaj7]Sóng cứ vỗ từng [A6] cơn cao,
[Amaj7]mãi chẳng thấy dịu [A6]đi phần nào [Esus4] [C#7sus2]
[Amaj7]Ấm áp...[A6]từ nơi đây
[Amaj7]cứ thế khuất dần[A6] đi xa tầm tay[Esus4] [Emaj7]
[F#m7]Quá khứ cứ gọi tên,
[B7]quá khó để phải quên. Một người[Esus4] [C#7sus2]