Capo 4
Tay nâng chén muối, đĩa gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau.
Muối [Em]ơi thấm vào thịt [A7/C#]da thân cha mặn đắng bán lưng cho [Em]trời.
Muối [Em]nuôi kiếp người cần [A7/C#]lao bao năm nặng gánh để con nên [Em]người.
Trời [G]buồn trời đày bão [D]giông muối [A7/C#]tan trôi về biển [Em]Đông.
Cầu [G]mong được ngày nắng [D]non biển [A7/C#]khơi cho hạt muối [Em]ngon.
Cha [D]hỡi, đất quê mình ân tình sau [Bm]trước đất thương [D]người khổ nhọc trần [Em]ai.
Nên con [D]thương từng hạt [A7/C#]muối giữa gương đồng cha bán mồ [Em]hôi
Mua tương [D]lai cuộc đời [A7/C#]con được no ấm những giấc vuông [G]tròn. [Em]
Cha [D]hỡi, xót xa nhìn dáng hình lam [Bm]lũ gánh trên [D]vai ước vọng đời [Em]con
Nên con [D]thương từng hạt [A7/C#]muối của quê mình trong trắng thủy [Em]chung
Con nâng [D]niu vị quê [A7/C#]hương thương suốt [Bm]đời muối mặn gừng [Em]cay.