Anh [C]chưa đến làng quan họ trọn tình nghe canh hát trao duyên. Anh [G]chưa biết dòng sông Cầu ngàn đời vui [C]sóng nước lơ thơ [Dm]. Anh cũng chẳng [Am]biết đến bao giờ [G]ngồi tựa mạn thuyền buông câu hát đợi chờ [C].
Anh chưa đội chiếc nón và hỏi xem đây đã mấy hẹn mấy hò mà sao [F]người quan họ [C]cứ giấu nụ cười thầm trong vành nón ba tầm [G]và trong tà áo [Am]tứ thân [Dm]đi hội mùa xuân [C].
Anh [C]đang ở biên giới [Dm]lạ kỳ thay nghe em hát dân ca [C], anh thấy yêu [Dm]câu quan họ quê ta [C]Có niềm tin [F]mang tình em [G]vô bến vô bờ [C], lời thuỷ chung [G]son sắt từng giờ [C]cùng anh trên điểm tựa [G]chặn giữ bóng thù [C].
Anh [C]đang ở biên giới [Dm]mặc dù xa vẫn nhớ em nhiều [C], anh vẫn nghe [Dm]câu quan họ sớm chiều [C]. Ấy là khi [F]những nụ xuân [G]đang hé môi cười [C], là bài ca [G]em nhắn tới người [C]cùng em [Dm]câu hò hẹn [G], hội Lim quê mình [C]
(mặc dù vẫn xa [C]) anh luôn nhớ bài ca [G]mang bao hơi ấm [Am]là câu quan họ quê mình [C].