1. [Dm] Chuyện đời như là chuyến [E] xe đi về cuối [Dm] trời.
Có nhiều lúc [E] xe lên đèo xuống [Dm] đồi.
Xe nhiều [Bb] lúc im nằm hết [A7] hơi.
Chuyện [Dm] tình như là lưỡi [E] dao đâm vào tâm [Dm] hồn,
cho một vết [E] thương sâu tận cuối [Dm] đời.
Em đã bỏ [E] ta mặc ta với lạnh [A7] lùng.
[Dm] Xin cho bình yên về ngủ [Dm] quên trong trái tim cuồng si [Dm] này.
[C] Em như mùa Thu về ru ngủ muôn ngàn lá [F] vàng.
[Bb] Như mùa Xuân đợi sang tiết [A] Đông lạnh [A7] giá.
[Dm] Xin cho tình yêu một lần [Dm] thôi tha thứ cho đời lỗi [Dm] lầm.
[C] Em quay về đi đừng cố chấp cho ta nỗi [F] buồn.
[Bb] Cho vòng tay ấm chiếc môi [A7] hôn mặn nồng ân [A7] ái.
2. [Dm] Đợi chờ sao chẳng thấy [E] em quay về chốn [Dm] này.
Nghe ngoài [E] gió đêm đang về rét [Dm] lạnh.
Sao vội [Bb] nỡ đi chia lìa dấu [A7] yêu.
Một [Dm] mình bên nhà [E] vắng gối chăn sầu cô [Dm] quạnh.
Ta đã [E] uống chén men này trong [Dm] chiều.
Ta còn [Dm] mãi đi hoang ngoài phố [A7] lạnh.
Sao chẳng [E] thể dễ [A7] quên một mối [Dm] tình (2 lần).
[Dm] Xin cho bình yên về ngủ [Dm] quên trong trái tim cuồng si [Dm] này.
[C] Em như mùa Thu về ru ngủ muôn ngàn lá [F] vàng.
[Bb] Như mùa Xuân đợi sang tiết [A7] Đông lạnh [A7] giá.
[Dm] Xin cho đời tôi tựa dòng [Dm] sông êm ái xuôi về biển [Dm] rộng.
[C] Trăm năm vụt qua tựa cơn lốc xoay trôi cát [F] bụi.
[Bb] Xin đừng mang đến những thương đau [A7] hận sầu nhân [A7] thế.
3. [Dm] Một lần xe về đến [E] nơi chia lìa cuối [Dm] trời.
Xe đã [E] hết lang thang đời mỏi [Dm] mệt.
Xe nằm [Bb] chết im lìm lãng [A7] quên.
Một [Dm] ngày thiên đường [E] hết đam mê một kiếp [Dm] người.
Không còn [E] những khát khao tình viễn [Dm] vông.
Ta gục [A7] ngã đưới chân đồi ảo [Dm] mộng.
Ta về [E] tới bến nơi vừa ra [Dm] đời.
Ta về [E] với đất đen buồn muôn [Dm] đời.