Đứng đây từ [D]lâu lắm
Thấy em mà [G]anh chết căm, lặng [Bm]thầm
[Em]Em đang vui không, khi mà [D]anh khóc?
Khóc hết [G]nỗi lòng
Khóc vì thật [F#m]sự không cam tâm
Để [Em]em đến bên một người
Bỏ mặc [A]anh ngóng trông.
Cứ nghe người [D]ta nói
Nói em từ [G]lâu hết yêu anh [Bm]rồi
[Em]Không quan tâm đâu, không để [D]mình yếu đuối
Trước những [G]lời anh cho là [F#m]anh không nên tin
Mỗi [Em]ngày, lòng tin của anh
Dần tan [A]biến theo khói mây.
ĐK 1:
Từ ngày con [D]tim anh biết yêu
Anh [A]đã tổn thương rất nhiều
Tình [Bm]yêu nhạt nhoà
Là thứ dạy anh biết [A]bao điều.
Nước mắt chảy [G]dài trên môi
Nhìn xa xôi, [F#m]trời đất vỡ [Bm]đôi
Tại sao khoé [Em]mắt đôi môi em
Rạng ngời chỉ [A]lúc bên người.
Giữ trong lòng [D]mọi thứ
Cất đi vậy [G]thôi chứ sao quên [Bm]được
[Em]Bao nhiêu âu lo về người [D]nào đó em đã [G]chọn
Có yêu nhiều [F#m]em, như anh không?
Chẳng [Em]gì hạnh phúc hơn
Ở bên người hiện [A]hữu trong tim mình.
ĐK 2:
Rồi thời [D]gian trôi em sẽ quên
Quảng [A]thời gian anh ở bên
Tình [Bm]yêu chỉ từ một phía
Thì chẳng thể [A]lâu bền.
Xoá đi hàng [G]vạn thương yêu
Hằng ngày nâng niu, một [F#m]người anh [Bm]rất yêu
Tự anh biết [Em]phải quên đi
Luyến lưu chi, chẳng [A]để làm gì.
Tại sao [D]anh luôn phải thứ tha
Em [A]và một người thứ ba
Dặn [Bm]dò bản thân
Chẳng yêu người con gái [A]thật thà.
Trả em từng [G]ngày quen nhau
Từng thương đau, [F#m]trả lại tất [Bm]cả
Trả lại những [Em]khi em vui
Để anh lại được [A]thấy em cười.