Capo 1
Chiều [G]nay tôi trở về nhà, nhìn con vui [Bm]sướng gọi Mẹ gọi Cha
Là [C]bao vất vả ngày qua, bỗng chốc như [D]mây bay xa thật xa…
Một [G]chiếc ôm của bé con làm tôi quên [Bm]hết bao nhiêu mệt [Em]mỏi
Và [C]đang ngập trong niềm vui, thì [A7]tôi giật mình nhận ra bao [D7]lâu tôi quên…
Đã bao lâu [C]rồi tôi chưa hỏi thăm Cha vài câu?
Đã bao lâu [Bm]rồi tôi chưa ôm lấy Mẹ thật [Em]lâu?
Vì sao càng [Am]lớn càng thiếu vắng [D]đi những ngày bên [Em]nhau?
Chúng ta đâu [C]ngờ thời gian sẽ trôi qua thật mau
Chúng ta quên [Bm]rằng Mẹ Cha vẫn luôn ở đằng [Em]sau
Và niềm hạnh [Am]phúc thì luôn ở [D]đây, bên trong [G]chiếc ôm!
Mỗi [G]lúc ta trở về nhà, đặt nụ hôn [Bm]bé lên tay Mẹ yêu.
Tạ [C]ơn bờ vai của Cha vẫn luôn chở [D]che con bao ngày qua.
Những [G]tiếng cười ấm bếp hồng, nồng lên hạnh [Bm]phúc mâm cơm tình thân,
Càng [C]đong đầy bao sẻ chia, vòng [A7]tay của gia đình ta ngập [D7]tràn hạnh phúc…
Đã bao lâu [C]rồi tôi chưa hỏi thăm Cha vài câu?
Đã bao lâu [Bm]rồi tôi chưa ôm lấy Mẹ thật [Em]lâu?
Vì sao càng [Am]lớn càng thiếu vắng [D]đi những ngày bên [Em]nhau?
Chúng ta đâu [C]ngờ thời gian sẽ trôi qua thật mau
Chúng ta quên [Bm]rằng Mẹ Cha vẫn luôn ở đằng [Em]sau
Và niềm hạnh [Am]phúc thì luôn ở [D]đây, bên trong [G]chiếc ôm!
Coda:
[C]MÌNH CẦN CHIẾC ÔM [Bm]ĐỂ ĐƯỢC CHỞ [Em]CHE HẠNH [Am]PHÚC LÀ LÚC NHÀ MÌNH BÊN [D]NHAU
[C]GỬI LẠI CHIẾC ÔM NÀY [Bm]ĐẾN CHA [Em]MẸ HẠNH [Am]PHÚC LÀ LÚC NHÀ MÌNH BÊN [D]NHAU
Đã bao lâu [C]rồi tôi chưa hỏi thăm Cha vài câu?
Đã bao lâu [Bm]rồi tôi chưa ôm lấy Mẹ thật [Em]lâu?
Vì sao càng [Am]lớn càng thiếu vắng [D]đi những ngày bên [D7]nhau?
Chúng ta đâu [C#]ngờ thời gian sẽ trôi qua thật mau
Chúng ta quên [Cm]rằng Mẹ Cha vẫn luôn ở đằng [Fm]sau
Và niềm hạnh [A#m]phúc thì luôn ở [D#]đây, bên trong [G#]chiếc ôm!
Và niềm hạnh [A#m]phúc thì luôn ở [D#]đây, bên trong [G#]chiếc ôm!