[Dm]Ngoảnh mặt nhìn lại một lần thế gian mà [Am]ta cứ [Bb]ngỡ những tháng năm chẳng [F]phai nhòa.
[Dm]Mộng đẹp ngàn năm thành dòng nước [Am]cuốn trôi xa. Tưởng [Gm]như không [A7]rời mà lại xa cách.
[Dm]Nhân duyên ngàn năm vẫn [Am]còn luyến lưu từ [Bb]lâu bóng [C]hình chẳng [F]mờ phai.
Cớ [Em7b5]sao nhẫn [A7]tâm lại [Dm]nói chia đôi, nửa [Gm]ánh trăng hiểu thấu [Am]cõi lòng [Dm]tôi.
Mùa xuân mang hạ [Bb]tới, người mà chẳng đến [Am]nơi, [Gm]nơi nhân gian tận [A7]cùng nỗi [Dm]đau.
Vấn [Bb]vương bấy [A7]lâu nay lại [Dm]thêm u sầu mà [Gm]tất cả đổi lấy những ngày [C]sau.
Chuyện ngàn năm gặp [Bb]gỡ, lòng người đâu dám [Am]mơ, [D7]...[Gm]chẳng thể có trọn [A7]mộng ý [Dm]thơ.
Chỉ [Bb]là bước [A7]qua sao còn [Dm]nhiều vụn vỡ.
Giờ [Gm]thế nhân đành cách xa lầm [A7]lỡ, chẳng thể [Dm]đợi chờ.
[Dm]Nhân duyên đời ta tựa ngàn cánh [C]hoa nhẹ rơi từ [Bb]lâu cứ ngỡ bên nhau đời [F]đời.
[Dm]Cho ta một phận hồng nhan héo [Am]úa tàn phai. Ngày [Gm]mai ta [A7]nguyện một đời ở bên người.
[Dm]Đã bao lần giữa thế [Am]gian quá lâu, tình [Gm]đem vào [C]tim khắc [F]sâu.
Chẳng [Em7b5]màng bản [A7]thân đau [Dm]đớn trong lòng, cứ [Gm]tiếc thay là đến [A7]đây dừng [Dm]chân.
Mùa xuân mang hạ [Bb]tới, người mà chẳng đến [Am]nơi, [Gm]nơi nhân gian tận [A7]cùng nỗi [Dm]đau.
Vấn [Bb]vương bấy [A7]lâu nay lại [Dm]thêm u sầu mà [Gm]tất cả đổi lấy những ngày [A7]sau.
Chuyện ngàn năm gặp [Bb]gỡ, lòng người đâu dám [Am]mơ, [D7]...[Gm]chẳng thể có trọn [A7]mộng ý [Dm]thơ.
Đã [Bb]từng của [A7]nhau sao lại [Dm]chẳng hiểu thấu. vậy [Gm]đến nay phải khổ đau về [A7]sau.
Chuyện ngàn năm còn [Bb]đấy, lại giờ người có [Am]hay, [Gm]chẳng biết đến khi [A7]nào thấy [Dm]nhau.
Hết [Bb]thương đã [A7]lâu nhưng chẳng [Dm]thể quên người. Nguyện [Gm]tất cả đổi lấy những ngày [A7]sau.
Chuyện ngàn năm vụn [Bb]vỡ, lòng người đâu dám [Am]mơ,[D7]...[Gm]chẳng thể có trọn [A7]mộng ý [Dm]thơ.
Khắc [Bb]sâu đã [A7]lâu mà chẳng [Dm]thể hiểu thấu. Đợi [Gm]ánh trăng rọi thấu nỗi lòng [A7]ai.
Chẳng thể gặp [Dm]lại.