Capo 4
[D]Mưa cuối tháng 9 đọng vị cô đơn thoảng mùi hương thân quen gọi là kỷ niệm
[A]Bên góc khuất vắng vệt tường khô sơn,
Anh ôm cả đống khói thuốc vùi mình trong những vết cắt năm xưa cùng trăm tỷ chuyện
[Bm]Có những người ngang qua đời mang màu xanh da trời đi cũng chẳng để đôi ba lời
[G]Biết tình giờ đây xa vời lòng người buông lơi đời hay lòng mình đang tơi bời.
Trời có [D]biết không ? Tôi đang một mình xốn xang.
Người mang tia [A]nắng đi rồi bỏ lại tôi Một mình với cuộc đời ngổn ngang
Chỉ ước cuộc [Bm]đời mình chiếc lá có giọt sương đọng trên phiến đá,
Lòng thanh [G]thản mà chẳng cần chắp vá để bao ưu sầu đời người tan biến ra
Cuộc [D]đời nào mà chẳng khổ đau, nhớ [A]lại một thuở bồng bột vì
những điều nhỏ nhặt mà mình đã rời bỏ nhau [Bm]Để giờ mình chạm vào những chỗ đau,
Sau ngần [G]ấy năm trời thì có lẽ đến lúc nào đó phải thoát ra bằng ngõ sau
[D]Tháng 10 nhớ ai ? Có đâu quan trọng [A]những điều đúng sai ?
Nhìn trời một màu ngả [Bm]khói u sầu, nhìn đời mình chẳng còn [G]nhau nhói đau bên [D]đời...
Vers 2 :
[D]Tháng 10 là những hàng cây trút lá Tháng 10 trời biếc dịu êm ngút xa
[A]Tháng 10 là nuối tiếc về chuyện mình đẹp như suối biếc
Như đã hằn đậm sâu vào trong lối viết từ một thuở đời thừa đã vội vút qua
Một [Bm]người thương, một người vương, tình ngời sương nhìn trời đương ( đang )
Buồn [G]rầu vì tụi mình đã xa nên hóa nhạt màu ngày buồn thả ta vào trong khói thuốc
Nhói buốt như lời ta nói suốt về những câu hứa mình sẽ yêu [D]đến bạc đầu.
Năm ấy là điều đẹp đẽ nhất, Anh sẽ một mình mang khẽ cất
Những [A]chuyện cũ đau buồn thôi ta hãy cùng nhau buông
Đừng muộn phiền nữa em thời gian sẽ qua rồi nỗi đau cũng sẽ mất.
[Bm]Anh nói vậy thôi, 1 năm, 2 năm, 3 năm anh chờ hoài mà nỗi đau nó cũng chẳng mất.
Cứ [G]như thế này thì chắc ngày mai nó sẽ làm anh lãng mất.
Tháng 10 cũng sắp sang đông anh viết cho xong mảnh tình còn đang phảng phất.