Capo 1
Bao năm [Am]rồi cách trở dù nơi mô vang trong lòng tiếng à ơi ấu [Dm]thơ
Nghe trong tim vơi đầy nỗi [Em]nhớ nhớ ngọt bùi, trong tiếng mẹ [E7]ru
Ôi quê [Am]mình xứ Nghệ tình mênh mang trong câu hò ví dặm bao chứa [Dm]chan
Đây sông Lam suốt đời chảy [Em]mãi câu ân tình, hết [E7]giận rồi [Am]thương
Điệu [C]ví, mẹ ru năm [Am]nào, con mang [G]theo bốn mùa khắc [Dm]khoải,
Khi bước trên đường về còn [Am]ngái. Khi cuộc đời con thấy chênh [E7]vênh,
bỗng ngân lên câu hò Nghệ [Dm]Tĩnh, xua muộn [Em]phiền như gió thoảng [E7]qua.
Điệu [C]ví, trong câu ru [Am]hời, con lớn [G]lên xa vành nôi của [Dm]mẹ
vẫn muốn như cái thời còn [Am]bé, giấc ngủ nào có những chiêm [E7]bao
Rồi thiếp đi sà vào lòng [Dm]mẹ, để được nghe trong gió mùa [E7]thu
Được trở về điệu ví lời [Am]ru.
Hôm nay [Am]về thăm lại làng quê xưa, Vẫn cánh cò bay lả giữa gió [Dm]mưa
Ơi quê tôi thắm tình đượm [Em]nghĩa, Bát chè xanh ríu rít hè[E7] trưa
Nhưng đâu [Am]rồi bóng mẹ chiều trên đê, Khói lam chiều tủi lòng lạc lối [Dm]về
Nghe bâng khuâng ngỡ mình còn [Em]bé, Câu ru hời, lắng [E7]đọng hồn [Am]quê.