Capo 1
Bến [Am]sông, thương hoài bao kỷ [Dm]niệm, tôi về thăm [Am]lại, tìm ký ức tuổi [C]xanh.
Ngày [Dm]xưa, có người em [Am]nhỏ, khi tan trường [E7]về thường ra bến sông [Am]quê.
Tình [Dm]thơ êm trôi ngày [F]tháng, bên nhau trường [Dm]huyện
chung niềm mong [Am]ước mai này đời dẫu [E7]đổi thay.
Nhớ [G]thương, ôi bờ vài dịu [Dm]hiền, tô điểm đất [F]trời tà [G]áo trắng mỏng [C]manh.
Mùi [Dm]hương say trong làn [Am]tóc, bên tai thì [E7]thầm mình yêu mãi mai [Am]sau.
Phượng [Dm]rơi vương trên tà [F]áo, chia xa hẹn [Dm]thề
sau mùa thi [E7]cuối tôi bạn cùng sơn [Am]khê.
Bao [C]năm, men sầu ứa lạnh lòng [Am]trai
đá vàng ước hẹn cùng [Dm]ai, ví [Am]dầu như giấc [E7]mơ dài.
Đêm [Dm]nay, sông [Am]lạnh biết tìm đò [Dm]đâu,
để [Am]người trong mộng gặp [C]nhau, lòng này [E7]thương đau.
Đôi [C]ta, nhớ ngày chung mộng trường [Am]xưa,
lá vàng che mảnh trời [Dm]thưa, bao [Am]lời thương mấy [E7]cho vừa.
Nhưng [Dm]nay, trăng [Am]tàn anh một mình [Dm]đây
đôi [Am]mình bên nớ bên [C]này, khi [E7]người trọn [Am]vòng tay.
Cách [Am]xa, trăm vạn những nhịp [Dm]cầu, toan cũng đôi [Am]lần để chắp nối tìm [C]nhau
nẻo [Dm]xưa, mây mờ che [Am]lối, canh khuya lạnh [E7]lùng mà ướt áo sương [Am]rơi.
Để [Dm]bao hương hoa trời xuân [F]sắc, vây quanh em một [Dm]đời.
Trăng tàn bến [E7]cũ hai bờ đành ngăn [Am]đôi