Một bậc Quân [Am] Vương mang trong con tim hình hài đất [C] nước
Ngỡ [G] như dân an ta sẽ chẳng bao giờ [Am] buồn
Nào ngờ một [Am] hôm ngao du nhân gian chạm một ánh [C] mắt
Khiến [G] cho ta say ta mê như chốn thiên [Am] đường
Trời cao như [Am] đang trêu ngươi thân ta khi bông hoa [C] ấy
Trót [G] mang con tim trao cho một nam nhân [Am] thường
Giận lòng ta [Am] ban cho bông hoa thơm hồi về cung [C] cấm
Khiến [G] em luôn luôn bên ta mãi mãi không [Am] buông.
ĐK:
Mà nào ngờ [F] đâu thân em nơi đây tâm trí nơi [G] nào ?
Nhìn về quê [Em] hương em ôm tương tư nặng lòng biết [Am] bao
Một người nam [F] nhân không vinh không hoa mà có lẽ [G] nào
Người lại yêu [Em] thương quan tâm hơn ta một Đế Vương [Am] sao ?
Giọt lệ Quân [F] Vương không khi nào rơi khi nước chưa [G] tàn
Mà tình chưa [Em] yên nên vương trên mi giọt buồn chứa [Am] chan
Đành lòng buông [F] tay cho em ra đi về mối tình [G] vàng
Một bậc Quân [Em] Vương Uy Nghiêm Oai Phong nhưng tim nát [Am] tan.
Rượu sầu nâng suốt [F]đêm cho quên đi ngày tháng u [G]buồn
Rằng người ta mãi [Em]thương nay cũng đã mỗi người một [Am]phương
Nàng còn hay nhớ [F]chăng khi xưa ta đã nói những [G]lời
Dù ngày sau có [Em]ra sao ta vẫn muốn bên người [Am]thôi.
Nàng sợ ta chiến [F]chinh bao năm không có ngày trở [G]lại
Nàng cần người ở [Em]bên chăm lo săn sóc cho ngày [Am]mai
Ngày ra đi chiếc [F]khăn em trao ta vẫn mang giữ [G]lại
Hình dung em vẫn [Em]đang theo ta đi hết chặng đường [Am]dài.
-----
[F]Thoáng thoáng, [G]miên man, giờ [Em]con nước dài [Am]thênh thang
[F]Không trách, người [G]không thương, mà [Em]hương tóc còn [Am]vương vương
Gửi tặng [F]em màu son cỏ dại,
Chút bình [G]yên trên môi bỏ lại
Nước mắt [Em]nào thấm đẩm cả hai vai,
Mắt phượng mài [Am]ngài người phải tìm đến thiên thai
À ơi câu [F]hát em không cần những lời khuyên,
Em buông thả [G]mình và chẳng màng đến tình duyên,
Đời em phiêu [Em]bạc đau đớn lắm lúc củng vì tiền,
Thương thân em [Am]khổ để một lần cùng chí tuyến …
Giờ [F]em ở nơi khuê phòng,
Ngày [G]mai nữa em theo chồng,
Và [Em]tô má em thêm hồng ôi đớn đau [Am]lòng ôi đớn đau lòng
Bình [F]minh dẫn em đi rồi,
Vòng [G]xoay bánh xe luân hồi,
Hoàng [Em]hôn khuất sau lưng đồi ôi vỡ tan [Am]rồi ôi vỡ tan rồi !
----
Một ngày [Am]buồn mây tím, em [G]về thôn làng …
Mẹ [F]cha của em vỡ [E7]òa …
Giọt lệ chạnh [Am]lòng em khóc, thương [G]người sang đò
Hồng [F]nhan bạc phận – sóng [E7]gió !
Ôi phút giây tương [F]phùng anh nhớ và [G]mong,
Dòng lưu bút [Em]năm xưa in dấu mãi đậm [Am]sâu
Trong nỗi đau anh [Am]mệt nhoài, trong phút giây anh [G]tìm hoài,
Muốn giữ em ở [Em]lại một lần này vì [Am]anh mãi thương
Xa cách nhau thật [F]rồi sương trắng chiều [G]thu,
Ngày em bước ra [Em]đi nước mắt ấy biệt [Am]li,
Hoa vẫn rơi bên [F]thềm nhà, lá xát xơ đi [G]nhiều và,
Anh chúc em yên [Em]bình mối tình mình hẹn [Am]em kiếp sau …