Capo:1
1. Từ vào [Em] đời đã thấy người như loài điên
Thấy ao sâu như hầm chông
Thấy nương [B7] dâu như bãi [Em] mìn. [B7]
Mặt trời [Em] nào trên nấm mồ
Nên ngủ quên giấc mê man
Cho loài ma quái lang [B7] thang đã bao [Em] năm.
Người hãy [Em] nói tôi nghe chuyện hòa bình
Cho mơ [C] lại một ngày xa [B7] xôi
Cho được [Em] thấy quê hương mình rạng [Am] ngời
Cho nghe [G] lại đồng dao cuối [B7] phố.
Người hãy [Em] nói tôi nghe chuyện hòa bình
Cho mơ [C] về một ngày tương [B7] lai
Cho được [Em] hát như chim ngoài ruộng [Am] đồng
Cho thấy [G] mặt trời hồng lên [Em] cao.
2. Từ ngày [Em] cười đã biết người
Đem thịt da máu xương tôi
Lý tưởng tôi ước mơ [B7] tôi mua bán [Em] rồi. [B7]
Rồi một [Em] ngày chợt quay về
Bên rừng hoang dưới mương sâu
Trên đèo cao thấy thân [B7] tôi chết cong [Em] queo.
Người hãy [Em] nói tôi nghe chuyện hòa bình
Cho mơ [C] chuộc lại thịt xương [B7] tôi
Cho được [Em] thấy thân tôi còn vẹn [Am] toàn
Cho giấc [G] ngủ còn mong thấy [B7] sống.
Người hãy [Em] nói tôi nghe chuyện hòa bình
Cho máu [C] đổ nở thành con [B7] tim
Cho giọng [Em] khóc trong nôi là nụ [Am] cười
Cho thức [G] dậy nhìn ngày reo [Em] vui.
3. Chuyện hoa [Em] bình đâu khác gì
Chuyện tình yêu đã qua đi
Tôi gọi tên suốt cơn [B7] mê không thấy [Em] về. [B7]
Ngày hòa [Em] bình có những gì
Có đạn bom có xe tang
Có bà con có anh [B7] em giết nhau [Em] không.
Người hãy [Em] nói tôi nghe chuyện hòa bình
Cho tin [C] được bạn bè anh [B7] em
Cho dòng [Em] máu qua tim lại trở [Am] về
Cho hy [G] vọng vượt cao tiếng [B7] thét.
Người hãy [Em] nói tôi nghe chuyện hòa bình
Cho quên [C] nỗi nhục nhằn hôm [B7] nay
Cho được [Em] hát không lo sợ tù [Am] đày
Cho nhân [G] loại còn niềm tin [Em] yêu.
Người hãy [Em] nói tôi nghe chuyện hòa bình
Người hãy [B7] nói tôi nghe chuyện hòa [Em] bình
Người hãy [B7] nói, người hãy nói, người hãy nói, người hãy nói.