Capo:3
1. Đồi [Am] thông giờ đây vắng hẳn cuộc vui ngày [E7] xưa vắng cả hai [Am] người
Bày ra còn bao lắm cảnh đổi [C] thay làm cho kém đi màu [E7] tươi
Vừa [F] qua một đêm chớp bể mưa [E7] nguồn mịt mù lá rụng hoa [Am] rơi
Trời [E7] vô tình không thương người con [F] gái mang theo trong giờ phút [E7] cuối.
2. Để [Am] cho tàn cơn vĩnh biệt đồi thông nàng [E7] đi chuyến này không [Am] về
Đàn chim nỉ non khóc ròng vì [C] xa rồi đây hót ai ngồi [E7] nghe
Ngàn [F] hoa dù tươi dẫu nở muôn [E7] phần dịu dàng cũng chẳng người [Am] khen
Nàng [E7] đi tuổi xuân đang độ chín [F] tới thơ [E7] ngây khi già chưa [Am] đến.
ĐK:
Phút [Am] giây tàn cuối khiến xui nàng không thấy mặt người [E7] yêu
Trước [Am] cơn lìa xa đất [F] trời u buồn xót một kiếp [E7] hoa
Ít [Am] lâu người cũ có hôm về thăm đến mộ thở [E7] than
Nhớ [Am] thương nhiều lắm thế [F] rồi theo [E7] nàng đi về bên [Am] kia.
3. Đời [Am] ôi ngổn ngang những chuyện dở dang tình [E7] yêu sớm nở mau [Am] tàn
Ngày qua rồi đêm hết buồn lại [C] vui mộng kia kết nên rồi [E7] tan
Người [F] xưa giờ đây đã hẳn không [E7] còn mà thành gió bụi thời [Am] gian
Đời [E7] như làn mây khi gặp cơn [F] gió tan [E7] đi trôi vào sương [Am] khói.