Có khi nào em, chợt nhìn vào gương và nhận ra rằng
18 của em đang tới, với niềm vui và đợi qua rằm
Tà áo dài tinh khôi màu trắng, chỉ mái đầu là không
Thanh xuân qua đi rất vội, chẳng kịp ngoái đầu mà trông
Nhưng mà...
...cũng nhiều suy tư muộn phiền
Thời gian có cách làm mắt mờ đi, giống y như cuộn tiền
Và nếu muốn thì em cứ khóc, học viết bằng lời nhạc
Vì cho khi tới khi mà hai thứ tóc, em mới biết rằng đời Bạc
Không giống như anh trước giờ bên em vẫn luôn toàn sách vở
Ngày trước anh chăm thì giờ 2 ta đã không muôn ngàn cách trở
Còn vạn điều ước, chưa từng quên dẫu qua bao nhiêu nơi và
Anh bước từng bước điều Bước, để lại Dấu yêu quê nhà
Có những khi anh nhớ nhà, nhưng nuốt cay và ngậm tức
Trưởng thành như là lính mà, trong ca đêm trực ta nhận thức
Anh như gió mùa lạnh ngắc, nhưng tán lá còn xanh non
Tại khi gia đình cần anh nhất, thì tổ quốc cần anh hơn
Lính mà!!
Dẫu khó khăn muôn ngàn nguy hiểm
Lính mà!!
Hè này anh nhất định ghi điểm
Vì là lính mà!!
Lính mà!!
Chính Là...
Vì mình là người lính mà!!
Lính mà!!
Dẫu khó khăn muôn ngàn nguy hiểm
Lính mà!!
Hè này anh nhất định ghi điểm
Vì là lính mà!!
Lính mà!!
Chính Là...
Vì mình là người lính mà!!
Anh đã từng sợ, mọi thứ rồi tồi tệ hơn khi
Nhưng không thể nào em sống phần đời còn lại mà hoen mi
Anh biết anh là gã tồi, mặc em buồn mặc kệ chia ly
Lời từ biệt em cũng đã rồi vậy thì giờ lạy mẹ con đi
Yêu thương con xin để lại nơi con từng cất bước chân qua
Mùa ra trận này thật đẹp bên tai rừng núi thác nước ngân nga
Mẹ đừng lo, tự thân con sẽ đính chính sự thật
Bởi vì tính tự lập là do người lính tự tập
Con có quen thêm vài homie, tuy rằng rất hung hăng
Nhưng đêm về sẽ lại thành đôi tri kỷ đắp chung chăn
Đời người lính tuy là hơi bạc nhưng không hề chê lương
Chai Cổ Nhuế chưa đầy hai sọt thì con chưa về quê hương
Tụi con chọn những cơn đau, giờ mẹ không cần hiểu vội
Không ai nhớ tên con đâu nhưng họ sẽ nhớ cả tiểu đội
Con nhớ cơm nhà hơn cơm suất nhưng không cần phần con cơm
Vì khi gia đình cần con nhất thì tổ quốc cần con hơn
Lính mà!!