Cơn gió chiều nay mây đen [Dm]kéo đến,
làm [Gm]cho con thêm nỗi [Am]u sầu.
Hình bóng [D7]mẹ ôi cao cả nhiệm [Gm]màu,
Hương [Em7b5]linh mẹ giờ đi [A7]về đâu?
Ôi nhân [Dm]thế! Nhân [C]thế chìm đắm trong [F]bể dâu,
Vô [Dm]minh là nguồn [C]gốc đến [Bb]khổ đau,
Tham-Sân-[Am]Si luôn mãi [Dm]ở trong [A7]nhau.
Khi chia [Gm]ly, khi chia [Bb]ly ta bỗng [A7]thấy thương [Dm]đau.
Nhưng tử [D]sinh là chân lý biết làm [Em]sao?
Mây đen [Eb]ơi theo gió cuốn đi [Dm]mau,
Để trong [C]ta vang vọng tiếng kinh cầu!
Thành [Am]tâm, mẹ ơi con quỳ đây [Dm]cúi đầu!
Đây nén trầm hương tâm con luôn [Dm]khấn
Mẹ [Gm]siêu thăng nơi cõi [Am]an lành.
Buồn [D7]suốt đời mẹ đau khổ [Gm]quá nhiều,
Suốt cuộc [Em7b5]đời mẹ chỉ có quạnh [A7]hiu.
Ôi nhân [Dm]thế! Nhân [C]thế đời con khác [F]gì đâu?
Hiểu vô [Dm]thường lòng [C]con nén [Bb]mưa ngâu,
Lấy khổ [Am]đau làm [Dm]hạnh phúc [A7]trong nhau,
Khi [Gm]chia ly, khi chia [Bb]ly ta bớt [Am]thấy [Dm]thương đau.