Kìa màn [C]đêm hiu hắt [G], mang tên [A7]em quay [A7]về trong ký ức [F],
Khoảng [G]cách qua [C]thời gian
Chiều lặng [C]im nghe [G]gió đung đưa [A7]cây,
Như là [A7]bao nỗi [F]nhớ cuốn [G]anh trôi [C]về đâu ?
Này [F]gió đừng [G]hát,
Và [Em]mang nỗi nhớ [Am]chạ̣y đi
[F]Quên âu lo, quên [G]hết suy tư một [C]đời. [C7]
[F]Mưa trong anh sẽ [G]vơi,
Nhưng [Em]đôi môi đang vấn [A7]vương,
[F]Chỉ tình cờ nhìn em rồi mang theo [G]những cơn đau thét gào.
Lạ lùng em [C]tới hãy [G]tới [Am]bên anh trong chiều [Am]đông xa vắng…
mà [F]sao giờ đây nhìn [G]lại chẳng còn thấy [C]em. [C7]
Lạ lùng em [C]hỡi.... [Em]gió hát [Am]lên câu ca làm [Am]anh thao thức,
Mà [F]bao say mê nồng [G]nàn giờ đã phai [C]mau
Kìa [F]nắng ngập [G]tràn, những giấc [Em]mơ lại vừa bay [A7]đi,
Gạt [F]hết cuộc đời lẻ [F]loi. Thôi mình [G]anh [G], lại ngồi nhớ [C]em!