Capo 2.
Mưa trôi cả [C]bầu trời nắng, chợt theo những nỗi [G/B]buồn,
Thấm ướt lệ [Am]sầu môi đắng, vì đánh mất [Em]hi vọng,
Lần đầu gặp [F]nhau dưới mưa, trái tim rộn ràng [C]bởi ánh nhìn [Am]
Tình cảm dầm [F]mưa thấm lâu, “nhưng” [G]anh nào ngờ. [C]
Mình hợp nhau [Am]đến như vậy, thế nhưng không phải [Em]là yêu
Và anh muốn [F]hỏi anh rằng [G]chúng ta là [C]thế nào,
Rồi lặng người [Am]đến vô tận, trách sao được sự [Em]tàn nhẫn,
Em trót vô [F]tình, thương anh như [E7]là anh trai.
Đừng lo [Am]lắng, về anh khi mà anh vẫn [Dm7]còn yêu em,
Càng xa [G]lánh, càng trống vắng tim cứ đau [C]và nhớ lắm,
Đành phải buông [F]hết tất cả [G]thôi, nụ cười [Em]mỉm sau bờ [Am]môi
Ấm áp dịu [Dm7]dàng vai em, anh đã bao [E7]lần yên giấc
Nhìn trên [Am]cao, khoảng trời yêu mà anh đã [Dm7]dành cho em,
Giờ mây [G]đen, quyện thành bão dông tố đang [C]dần kéo đến,
Chồi non háo [F]hức đang đợi [G]mưa, rất [Em]giống anh ngày [Am]xưa,
Mưa trôi để [Dm7]lại ngây thơ, trong giấc mơ buốt [E7]lạnh.