Capo 4
[Bm]Ngày buồn nhất, [F#m]trời đổ mưa phùn cả [G]thế giới quay [A]cuồng chẳng [D]muốn vẫy vùng
[Bm]Chuyện tình yêu, [F#m]chuyện của hai người [G]sao vẫn cô [A]đơn sau nụ [Bm]cười.
Em đã từng [Bm]nói anh là chàng [F#m]trai tựa như nắng [G]mai, trong [A]tim em [D]mãi
Nhưng nay anh [Bm]thấy em bên cạnh [F#m]ai anh không biết [G]anh đã [A]làm gì [Bm]sai.
Người buông câu dối [Bm]trá ôm ấp ánh nắng chiều [F#m]tà
Thật ra vì chưa thể [G]buông nên anh chỉ [A]muốn nương nhờ cảm [D]xúc
Đặt trái tim ở lưng [Bm]chừng buộc tâm gồng gánh chịu [F#m]đựng
Chẳng muốn đôi [G]ta trở [A]thành người [Bm]dưng.
Giờ đây phải kết [Bm]thúc dù biết anh sẽ ngã [F#m]gục
Buông tay là lời chúc [G]phúc cho [A]em bên tình [D]mới
Ngước lên than trách ông [Bm]trời vì sao tình duyên trái [F#m]ngang
Cố gắng bao [G]lâu chỉ thành phương [A]án an [Bm]toàn.
Hiển thị bình luận