Khi ánh [E]đèn sân khấu tắt [B]đi tôi lại [C#m]về tôi trong suy [G#m]nghĩ
Mọi [A]thứ đã qua tôi chờ mọi [E]thứ đã qua thời [F#m]gian nào đâu dễ [B]xóa?
Tôi ước [E]mình là một khúc [B]ca thăng trầm [C#m]tựa buồn vui câu [Bm7]hát [E7]
Ngồi [A]xuống ngân nga, tôi lại ngồi [E]xuống ngân nga để [F#m]vui buồn [B]mau chóng [E]qua.
[C#m]Cô ta thật huy hoàng đứng giữa hào quang đang chiếu sáng
[G#m]Cô ta đẹp ngỡ ngàng bao nhiêu là hoa, son, phấn, ngọc [A]ngà
Người săn [E]đón hàng vạn người ghét [G#7]cay hàng ngàn
[C#m]Có lúc thấy em như tơ trời phấp phới em bay giữa đời
[G#m]Chẳng biết sẽ cư thân nơi nào em có tìm được hạnh [A]phúc?
Một câu [E]hỏi em chẳng thể trả [G#7]lời
Người ta thường nhắc tên em như [C#m]đại minh tinh, đại minh tinh
Mà sao chẳng níu tay giữ được [G#m]một mối tình.
Em hóa thân cũng [A]hay rồi, em sắm vai cũng hay rồi
Nhưng sao chẳng [E]thể sống hay cuộc đời [G#7]mình.
Truyền thông thường viết tên em như [C#m]đại minh tinh, đầu trang tin
Mà sao vụn vỡ trong em vì [G#m]một chữ "tình"
Em nén đau đớn [A]trong lòng, sân khấu vẫn cứ xoay vòng
Môi em cười [E]tươi vẫy tay muôn vạn [G#7]người
"Đại minh tinh đang khóc hay đang [C#m]cười?"
Giọt [C#]nước mắt [D#]rơi khi nào tôi [Cm]cũng chẳng biết khi [Fm]nào.
Chỉ vì câu [A#m]hát hay quá, yêu [D#]quá, thương quá, ... [G#]nên khóc thôi. [G#7]
Từng [C#]ký ức [D#]đan xen vào nỗi [Cm]nhớ khiến cảm xúc tôi dâng [F7]trào
Và tôi [A#m]đón câu hát, tôi đón ánh sáng của [C#]chính tôi. [D#]
"[C#m] Đại minh tinh đang [C]khóc hay đang [Fm]cười?"
Hiển thị bình luận