Mong manh như [Fm]hương ai quen dịu dàng thoáng [Bbm]qua.
Khi anh lang thang bên [Bbm]em đường chiều nắng [Fm]xa.
Nghe trong tim anh còn [Bbm]bao lời cám [Cm]ơn, lời xin [Ab]lỗi
Run run đôi vai em [Fm]đau ngày nào bước [Bbm]đi
Tim yêu em trao cho [Bbm]anh mất đi sao [Fm]đành.
Nghe bao yêu thương lâu [Bbm]nay dặn lòng cố [Cm]quên giờ lại thiết [Fm]tha
.
(như đoạn 1)
Long lanh sương [Fm] rơi trong đêm một màu mắt[Bbm] nâu.
Ánh mắt ấy vẫn[Bbm] chất chứa cả trời[Fm] ước mơ.
Anh mơ tay trong[Bbm] tay nhau mình[Cm] lại như chưa từng [Ab] xa cách
Cho anh hôn đôi[Fm] mi em ướt bao đêm [Bbm]rồi
Cho anh ôm bao [Bbm]cô đơn thắt[Fm] tim em gầy
Cho anh yêu em[Bbm] hơn xưa ngày[Cm] buồn đã qua lại [Fm]có nhau
[Ab]Nhớ ngày nào mình giận hờn [Ab]nhau phút ngây [Eb]khờ.
Lời nói [Db]lỡ mang đi tình yêu trách sao để [Eb]mất nhau
[Ab]Thế rồi một ngày [Ab]kia nhận ra biết [Eb]ta vụng dại.
Người đã [Db]đến cho anh quên đi nỗi đau ngày [Cm]đó
.
(như đoạn 1)
Bao nhiêu cơn mơ anh mơ chỉ để thấy em
Bao nhiêu môi hôn dư âm ngọt ngào vẫn đây
Miên man tay trong vòng tay một hạnh phúc sao thật bình yên quá
Nắng vẫn âm áp gió hát đường chiều phố quen
Thương ai mong manh như sương giờ lại vấn vương
Rưng rưng đôi tim ngân lên, ngập ngừng khúc ca tình đắm say
Hiển thị bình luận