Capo ngăn 1
Dòng [E]tin đăng quê hương tôi nay đang [A]bão,
gió lớn cuốn mấy mái ngói [C#m]bay, nước cũng sắp cao ngang [A]đầu.
Chiều [E]nay ai mang thêm bao nhiêu lo [A]lắng
chẳng biết sẽ có chỗ trú [C#m]thân,
hay thức trắng với cơn mưa [A]dài.
Vội [C#m]nhớ đến những ký ức đã quá [B]xa,
Lúc ấy bé lắm có biết [A]đâu, thích bão giông ngập [E]lũ…
Để [C#m]cha bắt cá ngay trong sân nhà [E]mình,
con vui quên đi gió mùa [A]về,
ôi bao năm [E]rồi [A]…
Giờ tự nhiên [C#m]khóc [A]
…ooh..ai cũng có tuổi [E]thơ [A], ai cũng có ngày [C#m]xưa [A]…
Ngày xanh trôi nhanh hơn khi xưa ta nghĩ,
lúc ấy chỉ muốn mau lớn lên,
để không ai gọi trẻ con…
Rồi khi bao bon chen ưu tư cuộc sống, ta mơ trở về ít phút thôi,
tiếc những tháng năm êm đềm.
Lại nhớ đến những lúc mới biết trước sau,
mấy đứa cuối xóm chơi rất thân,
mà mỗi đứa nay một nơi.
Chẳng biết nghĩ đến những khi ta cười đùa
có thấy rất vui hay chạnh lòng,
vì chỉ còn dĩ vãng…
Ngồi buồn tôi hát…ahh…tôi cũng có tuổi thơ, tôi cũng có ngày xưa…
Ngày đó trong đêm khuya hanh khô nóng bức,
bà ngồi quạt hoài đứa cháu thơ,
gió đưa tôi vào giấc ngủ.
Ngày đó mái tóc xanh đôi chân đi vững, ánh mắt vẫn sáng tay dắt tôi,
rồi không muốn rời…
Thời gian trôi qua những đứa bé lớn lên,
nhưng ai ngăn mái tóc phai màu, ốm đau rồi đi mãi
Phải chăng ai yêu thương bên ta một thời,
cũng sẽ sang bên kia bầu trời, rồi tim nơi đâu.
Ngồi buồn tôi nhớ…ooh..ai cũng có tuổi thơ, ai cũng có ngày xưa…
Ai cũng nhớ tuổi thơ, ai cũng nhớ ngày xưa.
Hiển thị bình luận