Đó là [Dmaj7]một chiều mưa, khi mà cô còn nhỏ
Khi mà mẹ cô vẫn còn, ba cô vẫn có
Không [Amaj7]khi nào nhăn nhó, không lúc nào mặt buồn xo
Ai ai khi nhìn vào thì cũng thầm mong được như họ
Và một [Dmaj7]ngày, với quyển sách cầm trên tay
Cô chạy quanh tìm ba nhưng tìm hoài cũng chẳng thấy
Nhưng cô [Amaj7]thấy mẹ, ngồi trên ghế của ba
Và so với thường ngày thì việc này coi hơi lạ
Vì bình [Dmaj7]thường, vào giờ này, mẹ thường ra ga đón ba về
Ba làm xa lắm, đó là những gì cô nghe kể
Cô [Amaj7]chạy lại mẹ, rồi sà vào lòng
Cô ngạc nhiên, nhưng không hỏi tại sao ngực mẹ hơi nóng
Hay mẹ [Dmaj7]khóc? Chắc là không
Mẹ hiền hơn phụ nữ nhưng mạnh mẽ hơn đàn ông
Xua tan đi mọi [Amaj7]nghi vấn cô lần mở trang sách
Chỉ vào bức tranh với quả tim đỏ, cố gắng hỏi thật nhanh
Dạ, tình yêu là [Dmaj7]gì? Mẹ ơi?
Nhìn vào đôi mắt cô thấy giọt lệ khấp khởi
Rồi mẹ hôn cô lên [Amaj7]trán, nụ cười chói chang
Mẹ bảo tình yêu thì sao? Nghe như bài nhạc
Rồi mẹ dịch giọng, [Dmaj7]cả nốt thăng và nốt trầm
Hợp âm đã đơn giản nhưng mà cô vẫn chưa thấm
Con yêu, [Amaj7]đừng có vội vàng suy nghĩ
Vì đến một ngày, tình yêu sẽ đến và rồi bắt cóc con đi [Dmaj7]
Lại là [Dmaj7]một chiều mưa, khi mà cô ba mươi
Khi mà mẹ cô không còn, nhưng lời yêu cô chưa gửi
Lúc [Amaj7]nào cũng nhăn nhó, luôn có chuyện để mà lo
Nhìn bất kì ai cô cũng mong được như họ
Ô [Dmaj7]tô cô đã có, nhà lại nhà to
Nhà đúc 5, 6 tấm nhưng không tài nào che nổi gió
Khi nó [Amaj7]nổi lên trong lòng vì trong tim là khoảng không
Tiền tài và danh vọng không thể lấp đầy vào chỗ trống
[Dmaj7]Sự quan tâm mà cô cần là của người tình
Không phải ánh nhìn run sợ của kẻ làm lính
[Amaj7]30 tuổi, và đứng đầu cả công ty
Và ngoài kia, bao nhiêu người lăm le đòi thực thi công lý
Khi mà [Dmaj7]nét quyến rũ đó, cướp đi con tim họ
Nhưng cô luôn chối bỏ, vứt vào một xó
Rồi cứ [Amaj7]ngày qua ngày, cô cứ cắm đầu vào công việc
Cô chạy rất nhanh, nhưng thật sự là không cần thiết
Rồi [Dmaj7]tình yêu là gì? Cô quên mất
Trong một phút nào đó cô quên luôn cuộc sống thật
Rời mắt khỏi bàn giấy, ngước nhìn khung ảnh
Mẹ cười và kỉ niệm ùa về thật nhanh
Khẽ [Dmaj7]kéo một ngăn tủ, lục lạo hồi lâu
Ánh mắt cô chợt chùng xuống, và xoáy vào thật sâu
Một bài [Amaj7]báo về tai nạn tàu cách đây 2 thập kỉ
Một thoáng yêu thương, như đang về trong tâm trí và rồi [Dmaj7]bắt cóc cô đi
[Dmaj7]máu ngừng chảy, tao đẩy ông già đi
bày đặt ngơ và ngác, xơ và xác, lòng dạ thì lạ gì
lấy [Amaj7]ngày ổng chết làm mốc, cố mà khóc tới khi tao đóng cửa
vai diễn và viện phí, xong, cũng đéo cần đóng nữa
[Dmaj7]giàu mà nứt đố - đổ vách, uh,
tư cách đứng đầu thành phố về khủng bố bằng sổ sách
giờ thì nằm ở trên bàn [Amaj7]thiếc, với lá phổi nhiều lỗ rách,
và ký ức về thằng con hoang ngày xưa từ lâu ông đổ sạch
số phải kiếm bằng mọi [Dmaj7]cách, tay làm ngần này tội mày tránh được sao,
mày nghĩ mày gánh được bao nhiêu lâu với trọng trách được giao
tao biết là [Amaj7]nhiều mà, kết quả đã rõ, cũng đéo cần điều tra
Từ chiều qua đã bao công lao níu kéo cũng đéo có hiệu quả
[Dmaj7]buông tay và ly khai cuộc đời,
còn vang cái lớp nam ai mà không một ai là không thuộc lời
Người xa rời [Amaj7]cuộc chơi, nơi cửa tử, không từ và không biệt
Không đau thương, không nước mắt, không khác gì công việc [Dmaj7]
Bao đau thương đâu ai giống ai bao giờ
rồi [Amaj7]ai, đem cho ta bao ưu tư nay có thêm hình hài
Rồi [Dmaj7]ai, bao đau thương đâu ai giống ai bao giờ
rồi [Amaj7]ai, đem cơn mơ ngày xưa
[Dmaj7]Ký hiệu bản sao của bao nhiêu bản chính
Là y chang từ bản tính đều lấy đức tin từ màn hình,
[Amaj7]Xuân thì trút bỏ, chỉ có hút cỏ được hoan nghênh
từ cần sa tới ảo giác bi quan tao mang đều mãn tính
[Dmaj7]Và tao từng nghĩ đến lúc cây bút này ngừng ghi
đã bao nỗ lực để trở nên tích cực, mong cái đồ này đừng chì
Và căn [Amaj7]bệnh thế kỉ, nuông chiều hiển nhiên, ko cần để ý
thành công mà không qua lệ phí, thì đéo có đường nào dễ đi
[Dmaj7]bỏ qua những tiểu tiết, tuyệt nhiên không biểu hiện,
tự biên cho mình màn hài kịch độc nhất, để chết một kiểu riêng
[Amaj7]lời nói dối thực thà hay thực ra là chiêu trò quảng bá,
đời này chỉ bớt nhạt khi cả hai đồng tử mày giãn ra
[Dmaj7]thôi cố mà ngoan, ngày 8 tiếng để biến thành người khác,
rồi ngồi vào bàn, rao bán thanh xuân để khuân về lười nhác
[Amaj7]cười nhạt, ngồi nhìn sự lặng thanh đang trở thành bản tính
tự do ai cho đâu hoàn chỉnh, trả giá bằng cả tánh mạng mình
[Dmaj7]Bao đau thương đâu ai giống ai bao giờ
rồi [Amaj7]ai, ban cho ta bao ưu tư nay có thêm hình hài
Rồi [Dmaj7]ai, bao đau thương đâu ai giống ai bao giờ
rồi [Amaj7]ai, đem cơn mơ ngày xưa cất lại
*Lên tone: 1.5
Còn [Fmaj7]mai, bao đau thương đâu ai giống ai bao giờ
rồi [Cmaj7]ai, đem cho ta bao ưu tư nay có thêm hình hài
Rồi [Fmaj7]ai, bao đau thương đâu ai giống ai bao giờ
rồi [Cmaj7]ai, đem cho ta cơn mơ ngày xưa
Hiển thị bình luận