Capo 1
[Em]Vụn vỡ, ta mang niềm đau, [Bm]rã rời
Lặng lẽ son [C]môi, nơi nắng không rọi nơi đèn [G]không soi
Vì chiều [Em]nay, sau mưa dường như sẽ [Bm]có cầu vồng
Mở [Am]mãi một bài hát rồi [Bm]khóc, hay mở [Em]lòng
Mùa thu [C]sang, thanh xuân nhặt vội chiếc lá [Bm]vàng
Tình đã [Am]tan, sao nỗi [D]đau không chịu phai [G]nhạt
Mùa mưa [C]tới, ta mang nỗi đau ném [Bm]vỡ ánh hoàng hôn
Sợ [Am]bước đơn côi, chứ [Bm]sợ gì sai [Em]lối
Chẳng ai [Em]sai chỉ vì yêu ai, mà ta [Bm]vẫn một đời yêu sai
Đi qua [Am]cõi mưa lạnh, nỗi [D]đau là nơi tựa [G]vai
Lặng lẽ [Em]lau từng dòng nước mắt, lặng im [Bm]nghe giận hờn oán trách
Ta đâu [Am]biết cầu vồng, hóa [Bm]ra chỉ là ảo [Em]ảnh
Thì ra [Em]bao lâu nay, nỗi đau vẫn luôn tử [Bm]tế như vậy
Một bờ vai [Am]trong mưa bay, vẫn tử tế [D]hơn ngàn cành hoa [G]giấy
Tử tế [C]hơn yêu thương của một người vội [Bm]vã bước qua đời [Em]tôi
Phí thanh [Am]xuân để khóc để [Bm]chờ đợi lần sau [Em]cuối
Rót cho [Em]say quên đi bao đong đầy uống cho [Bm]say quên đi tháng ngày loay hoay
Giữa buông [Am]tay hay giữ thêm một [D]ngày thì ra [G]bao lâu nay ta cố chấp đến [B7]vậy
Bình minh [C]lên nắng ấm rọi qua kẽ tay… bầu trời [Bm]xanh có nắng và có lắm [Em]mây
Biết nơi nao [Am]tìm, biết nơi nao [Bm]gặp, sự tử [Em]tế của nỗi đau