(Ngâm thơ)
Em hát tặng anh câu hò ví dặm.
Câu dân ca sâu nặng nghĩa tình.
Điệu nhớ, điệu thương sao mà sâu lắng.
Hết giận rồi thương câu ví dặm ân tình.
(Hát)
[Bm] Xứ Nghệ quê [Em] mình nơi sinh ra câu hò điệu [Bm] ví.
Nơi ta lớn [A] khôn từ dân [B7] ca ví [Em] dặm.
Núi Hồng, sông [A] Lam quê mình đẹp [D] lắm.
Nặng nghĩa ân [A] tình xứ Nghệ quê [Bm] ta.
Ơi câu [Bm] hò ví dặm giận [Em] thương
Đêm trăng [A] lên ngồi nghe em [D] hát.
Rằng đã thương [A] nhau thì thương cho [Bm] trọn.
Gừng cay muối [Bm] mặn trọn đời không [A] phai.
Thương nhau [G] rồi về xứ Nghệ đi [Bm] em.
Về với sông [Em] Lam mang lời ru của [A] Mẹ.
Bao năm đi [B7] xa chân trời góc [Em] bể.
Anh luôn mang [A] theo câu hò điệu [D] ví.
Điệu [Bm] ví dặm quê [A] mình, xứ [F#7] Nghệ yêu [Bm] thương.