1. Chợt [C] em gọi anh bằng [C] chú.
Anh [C] thấy tên anh chợt [Am] già.
Nhiều [C] lần em gọi anh bằng [G7] chú.
Nhủ [G7] thầm… thì đã [C] sao ?
Một [C] lần ta chờ… em gặp [C] chú.
Em [Am] hé răng khểnh cười [G7] duyên.
Cả [G] trời thơ như chợt [Dm] đến.
Chết [G7] vì bé… Bé [C] ơi !
2. Nhiều [C] lần ta chờ… em nhìn [C] chú.
Đôi [Am] mắt nai chợt làm [G7] quen.
Chiều [G] chiều lúm đồng tiền xinh [G7] quá !
Chú [G7] chợt đùa, chú nhớ [C] em !
Và [C] rồi bao mùa mưa, mùa [C] nắng.
Ai [Am] đón đưa thật là [G7] hăng.
Ngồi [G7] sau xe cô áo [G7] trắng.
Khúc [G7] khích đùa chú [C] dễ thương.
Chorus :
Đừng [C7] gọi anh bằng [F] chú.
Anh [C] đây rất thật [Dm] thà.
Tại [C] bé xinh đẹp [G7] quá !
Mà [G7] anh phải ngẩn [C] ngơ.
Đừng [C7] gọi anh bằng [F] chú.
Xin [C] chớ có kiêu [Dm] kỳ.
Tội [C] nghiệp anh nghe [G7] bé.
Đợi [G7] chờ đến bao [C] giờ ?
(Để kết)
Đừng [C7] gọi anh bằng [F] chú.
Anh [C] trao cả tâm [Dm] hồn.
Anh [G7] là món quà [G7] lớn.
Cuộc [G7] đời trao, Bé [C] ơi !
Hãy [C7] làm cô chủ [F] nhé !
Anh [C] trao quả tim [Dm] này.
Em [G7] là nàng công [G7] chúa.
Cuộc [G7] đời trao đến [C] anh.
Đừng [G7] gọi anh bằng [G7] chú.
Đừng [G7] gọi anh bằng [G7] chú…, nhé bé [C] ơi !