Con [D]xin được cảm ơn những gì người đã ban cho
Hạt [D]gạo rồi cuốn sách, nụ cười cho người đang lo
Một [A]Gia đình hạnh phúc có cả Mẹ và cả Cha
Chúng [A]ta ngồi cùng nhau, trong một bữa cơm canh cá
Bố [D]thường hay vắng nhà, mẹ chỉ nói là bố bận
Con [D]không có ai để hỏi, thế nào gọi là số phận
Đôi [A]khi phải chấp nhận, thời gian trôi rất nhanh
Có những [A]đoạn ở đường đời, con nghĩ mình đã mất phanh
[D]Đêm dài thêm lạnh, nơi phố thị đầy thê lương
Nơi [D]nào mà con nhớ nhất, câu trả lời là Quê hương
[A]Những người lính chiến không sống được trong thời bình
Còn những [A]người mình nhớ nhất, đã không còn trong đời mình
[D]Trong một đêm say nhớ được rất nhiều khoảnh khắc
Vội [D]buông vài ba câu, trước khi người lại ngoảnh mặt
[A]Nhặt từng ký ức, gom vào bài nhạc chưa xong
Ngoài kia[A] bao là đất trời, còn trong này là mưa giông
Con [D]có thể đi, khắp mọi nơi trong thiên hạ
Nhưng chỉ [D]có một nơi mà, Mẹ đợi con trước hiên nhà
[A]Nơi đó thật quen, thường được gọi là tuổi thơ
Chỉ cần [A]mua chiếc vé tàu, đi vỏn vẹn một buổi mơ
[D]Cho đến bao giờ, mới nhìn thấu được TÂM CAN
Người [D]đời thường nói dối, nên được gọi là DÂN GIAN
Chúng [A]sinh đạp lên nhau chỉ vì những tờ giấy màu
Cho đến [A]khi biết nhìn lại thì, tóc đã bạc trên mái đầu
[D]Cầu nguyện thần linh cho những con người không may
Cho cuộc [D]chiến ở Nam Bắc, cho hòa bình ở Đông Tây
[A]Cuốn theo chiều gió thấy đời nhẹ như là tơ
Góc nhìn [A]đời mình độc lập thấy mình giống như nhà thơ
Một [D]mùa nữa đi qua, hoa còn vương trước cửa nhà
Con [D]nhìn đời ngẫm nghĩ, giống như là Khương Tử Nha
[A]Buông cần câu cá mà không cần đến móc câu
Mẹ an [A]tâm dù thế nào cũng sẽ không khóc đâu
Vì cuộc [D]đời này là thế, họ cứ đâm vào tim tôi
Rồi lại [D]nói lời xin lỗi, đời như là bộ phim thôi
[A]Bay đi muôn lối giống như là cánh chim trời
Gặp [A]nhau trong vùng tối rồi cuối cùng lại im hơi
Thời [D]thế luôn thay đổi dù nhạc chẳng ai còn thế
Nhưng điều [D]con may mắn nhất là cuộc đời này còn mẹ
Chàng [A]trai tháng 12 trên con đường về cỏ dại
Năm [A]đó không thể mang theo Ô ĂN QUAN đành bỏ lại !
Rồi ngày [D]bé ta mơ, lạc giữa bơ vơ tìm tới câu thơ, cho ta quên đi dại khờ
[A]Đâu ai lại ngờ, đêm nay lại chờ cho bao nhiêu cơn đau kia
Trôi qua [D]mau trong từng giờ rồi một phút lên cao, rồi chút lên nhau
[A]Được trước quên sau, bao nhiêu lâu đâu mà sâu quá mấy bề dâu, ai muốn kể [D]đâu
Cho ta mơ những ghi tơ, bao đôi tương kia cứ để sau [A]
Giờ ngày [D]nắng chiếu trong con đồng quê mẹ con còn cấy cày
Để được hạt [A]thóc với cơm ngon lời ru à ơi mẹ ganh gồng
Còn lại một [D]mớ những lo toan một mớ những lo toan [A] [D]