Tựa (Am) hoa, tựa (Em) mơ, là (F) cuộc lương duyên ngắn ta tương (C) phùng
Lệ (Am) rơi ướt (Em) mi, đọng (F) lại hằn trong trái tim tàn (C) úa
Lặng nghe gió qua (F) thềm tịch (G) liêu
Trăng khuyết treo thêm (Em) bao tư (C) niệm
Sầu tư giấu riêng (F) mình, ngóng chờ (G) ai
Say giấc mơ (Am) cuồng si
Duyên hết kiếp nay (F) đành lìa (G) xa
Bao ký ức chôn (Em) vào thời (Am) gian
Khi đánh mất chân (F) tình mới nhận (G) ra, đi tìm phù hoa cõi (G) mơ
Đôi cánh trắng chim (F) chuyền bên (G) nhau
Riêng mình ta giấu (Em) kín trái (Am) tim
Vun đắp giấc hoa (F) mộng, gửi về (G) đâu? Tan biến như (Am) làn mưa
Là (Am) hoa, là (Em) mộng.
Là (F) ngày xưa đôi chúng ta tương (C) phùng.
Triền (Am) miên, gió (Em) bay.
Giọt (F) lệ rơi anh thấu chăng lòng (C) đấy ?
Lòng em chót mong (F) đợi mình (G) anh.
Qua biết bao tháng (Em) năm không (C) tàn.
Lòng em cứ (Am) mong đợi, mãi người (F) ơi.
Nỗi nhớ anh từng (Am) cơn.
Thương nhớ đến đau (F) lòng, mà (G) sao ?
Nhan sắc cũng phai (Em) tàn, từ (Am) lâu.
Đâu bóng dáng nụ (F) cười, nỡ vụt (G) tan.
Những ngày mơ đã mãi (C) xa.
Thương nhớ đến đau (F) lòng, người (G) ơi !
Do là em đã (Em) quá nhớ (Am) thương.
Ai biết trước mối (F) tình, sẽ về (G) đâu.
Ôm giấc mơ (Am) mình em!