Capo 4
Một người [G]rất yêu sao phải buông [D/F#]cánh tay
Từng lời [Em]hứa nay đâu còn quan trọng [Bm]thế mà
Vẫn rơi nước [C]mắt mỗi khi gọi [Cm]tên, [Bm]nhớ em không thể [Em]quên
Cả giấc [Am]mơ dang dở [A7]vẫn muốn được [D7]ở bên
Ngày mình [G]cách xa, đâu ngờ ta sẽ [D/F#]gặp lại nhau
Dòng đời [Em]xuôi ngược có được nhau vẫn [Bm]mất nhau
Giá như lúc [C]trước anh biết điều [Cm]ấy, có [Bm]thấy cũng lặng [Em]bước đi
Vì sau [Am]mỗi kí ức tươi [A7]đẹp lại là [D7]nỗi cô đơn
Có phải tình [G]yêu là trao đi hết những gì [D/F#]mình có
Có phải hạnh [Em]phúc là khi mà ta sắp phải [Bm]rời xa
Chẳng phải là [C]anh và em gặp [Cm]mặt, [Bm]là lẽ do duyên [Em]trời
Phải [Am]đến giờ đây nhận ra đã quá [D7]muộn
Có phải là [G]khi ở bên người ta em hạnh [D/F#]phúc
Có phải là [Em]anh đã mang đến những nỗi buồn [Bm]ngày qua
Thứ tha cho [C]anh lần cuối, [Cm]anh chỉ xin một [Bm]lần được thấu [Em]hiểu
Để ra [Am]đi mà không lưu luyến người ở [D7]lại mặc cho đúng [G]sai