Tiếng đàn ... vang dội đưa bao yêu thương em đã trao vào bóng tối !
Tiếng cười ... hôm nào vang trong màn đêm đưa hồn tôi vào cơn mơ ~~~
Nhắm mắt bỗng thấy bóng dáng em đang gần đây
Vẫn tiếng nói đó vẫn tiếng ca ~~
Ngỡ mái tóc ấy vẫn lướt qua đôi bàn tay
Thức giấc mới thấy căn phòng đen ta mình ta !
Người tình đã chết đã chết cuốn lấy tôi
Ngoài trời bão tố gió rét muốn cuốn trôi
Vậy mà tôi vẫn cố chấp chẳng muốn quên người
Bỏ mặc bao nhiêu đau thương đang hằn sâu !
Định mệnh ấy đã quá ác đối với tôi !
Đã vội lấy hết tất cả (tất cả) của tôi
Bỏ lại đây bao đơn côi (mãi) trong linh hồn
Giờ này em đang nơi đâu hãy quay về
Giờ này em ơi em ơi em hãy chờ ~~~
Anh đến bên em ngay bây giờ ~~~