Đúng vậy, em đẹp nhất trên thế gian này.
Gặp em vào thời điểm anh đang trắng tay
Chả lẽ chúng ta không may mắn vậy Muốn ôm chặt lấy em nhưng tiếc là em không dang tay
Yêu em là trọng tội anh sẵng sàng ra pháp trường
Bài hát thánh ca không gọi tên anh trong lễ đường
Bao lời tâm sự không còn là lời tạo thường như hai đường thẳng mãi cắt nhau r rẽ hướng
Nên đừng tiếc
Cho những điều ta từng biết
Rừng biếc
Khi có cây và hoa cành lá từng chiếc Những việc
Chưa kịp làm đã trễ người hỏi người ơi Ngừng viết ! Khơi lại những cái mà ta từng giết
Thiệt !
Giản cách nhau ra bằng sự khác biệt Ác liệt
Vắt kiệt
Thanh khiết tâm hồn nhau Gương ép tự giác viết
Rap tiếp ?
Cự tuyệt
Kỉ niệm ngày đó đành phải chôn sâu không có em trái đất sẽ ngừng quay
Rồi ta rẽ bóng dưới con đường này Thường ngày ! Đứng dậy ! ghế đá ai nắm tay ?
Lạc lõng quý giá biết bao nhiêu nhưng năm tháng bình thường ấy.
Thương thầy...dạy mày như con và thương mày
Sương dày... phủ bóng đời người này đương thấy
Sao ngày nào tỏ tình cũng gượng vậy Mà giờ chả còn phân biệt hướng đông hay hướng tây.
Sống và chết đi theo một quy luật ta biết trăn trối điều gì
cho đến khi mất?Cuộc đời này phí thật còn biết bao nhiêu điều bí mật.
Tự nhận điều xấu xí nhất.
Ta không thuộc về chủ nghĩa duy vật.