Cũng chẳng[C] hiểu vì sao anh thích em
Vì sao[G] mà tình cảm này lại đến
Dù biết[Am] rằng có người không muốn nhớ
Nhưng bản[Em] thân anh lại chẳng thể quên
Anh nhớ[F] từng khoảnh khắc của ngày đầu
[C] Ngày mà hai ta vừa gặp nhau
Cười[Dm] nói như đã quen từ lâu
Cũng chẳng[G] biết lí do đền từ đâu Anh
nói[C]... e cười ... ta say[G].. không than ... vãn[Am]
Em trước... anh sau[Em]... mình lang.. thang[F]
Và tình cảm.. có[C] lẽ từ đó mà hình thành
Lớn[Dm] cùng niềm vui trong tâm trí
Trên đường[G] về thì chỉ còn mình anh
Và ta[C] đã cười nói qua điện thoại
Như thể[G] hai đứa trẻ đang diễn hài
Khoảnh khắc[Am] ấy thực sự đáng trân trọng
Vì trong[Em] anh không một phút bận lòng
Anh cứ[F] nghĩ... cứ yêu... chân[C] thành là đủ cho cả hai
Hoá[Dm] ra tất cả là ngộ nhận cách yêu của[G] anh ngay từ đầu đã sai
Anh trở[C] thành một kẻ không hợp vai
Trong kịch[G] bản mà mình đang tự biên
Với ngòi[Am] bút là kỷ niệm chóng
vánh..còn giấy[Em] trắng chính là sự tự nguyện
Và bao[F] ngày ngắn ngủi đã trôi qua
Cùng[C]vài kỷ niệm giữ đôi ta
Em cũng[Dm] phải đi đi vội vã , anh loay
[G] hoay trong nỗi buồn không lối ra. !