1. Dường như có [Am]đôi lần anh nhìn sâu trong đôi [Dm]mắt em
Giấu [G]bao nhiêu ưu phiền ơi mi ngoan [C]ướt lạnh?
Đừng cười khi [F]lòng hấp hối, run đôi môi [Dm]lạnh lẽo
Đông về [B7], là lúc ta cần nhau [E7].
2. Cây héo hắt [Am]khi đông giăng đầy trên bao con [Dm]phố quen
Nhưng em hỡi [G], cây cô đơn còn anh luôn [C]có em
Nhiều đêm [Dm]đông lạnh [E7]em cần [Am]một hơi ấm, [F#dim]
Anh [B7]sẽ tới dù bão giông [E7]che lối...
ĐK:
Vì muốn [Am]đôi môi em [Em]mỉm cười.
[F]Nụ [G]cười ánh lên trong [C]anh bao yêu thương hy vọng.
Không vương thêm [Dm]buồn bã [E7]những đêm dài [Am]thao thức.. [F#dim]
Ru [B7]mi em bằng khúc ca [E7]anh hát.
Thầm yêu em [Am]như trong giấc mơ anh [Em]từng mơ.
Một tình [F]yêu thiết tha [G]và đậm sâu [C]
Nếu khi cuối đường [F]vắng tanh, [G]khi thấy mình [C]mỏng manh [Am]
Thì hãy nhớ [Dm7]anh đứng nơi [Em]đây chờ em. [Am]
Verse II:
Cây héo hắt [Am]khi đông giăng đầy trên bao con [Dm]phố quen
Nhưng em hỡi em [G], cây cô đơn còn anh luôn [C]có em
Nhiều đêm [Dm]đông lạnh [E7]em cần [Am]một hơi ấm, [F#dim]
Anh [B7]sẽ tới dù bão giông [E7]che lối...