Em còn [B7] nhớ hay em đã [Em] quên. Nhớ Sài [C] gòn mưa rồi chợt [G] nắng. Nhớ phố xưa [Am] quen biết tên bàn [B7] chân, nhớ đèn [C] đường từng đêm thao [Am] thức, sáng cho [G] em vòm lá me [B7] xanh.
Em còn nhớ hay em đã [Em] quên, bên hàng [Am] xóm đôi khi ghé [G] thăm, có [D] hai mùa vẫn [C] đi về, [B7] có con đường năm nghe nắng [Em] mưa.
Em ra đi [E] nơi này vẫn thế, lá vẫn [A] xanh trên con đường [E] nhỏ. Vừơn xưa vẫn có tiếng mẹ [A] ru, có tiếng em [B7] thơ, có chút nắng [A] trong tiếng gà [E] trưa.
Em còn [B7] nhớ hay em đã [Em] quên. Nhớ đường [C] dài qua cầu lại [G] nối, nhớ những con [Am] sông nối bao dòng [B7] kinh, nhớ ngựa [C] thồ ngoại ô xa [Am] vắng, nối xôn [G]
xao hàng quán đêm [B7] đêm. Em còn nhớ hay em đã [Em] quên, trong lòng [Am] phố mưa đêm trói [G] chân, dưới [D] hiên nhìn nước [C] dâng tràn, [B7] phố bỗng là dòng sông uốn [Em] quanh.
Em còn [B7] nhớ hay em đã [Em] quên. Nhớ Sài [C] gòn mỗi chiều gặp [C] gỡ. Nhớ món ăn [Am] quen, nhớ ly chè [B7] thơm, nhớ bạn [C] bè chào nhau quen [Am] tiếng, phố em [G] qua gạch ngói quen [B7] tên.
Em còn nhớ hay em đã [Em] quên, khi chiều [Am] xuống bên sông nước [G] lên, én [D] nô đùa giữa [C] phố nhà, [B7] có nắng vàng lạc trên lối [Em] đi.
Em ra đi [E] nơi này vẫn thế, vẫn có [A] em trong tim của [E] mẹ. Thành phố vẫn có những giấc [A] mơ, vẫn sống thiết [B7] tha, vẫn lấp lánh [A] hoa trên đường [E] đi.
Em còn [B7] nhớ hay em đã [Em] quên. Nhớ Sài [C] gòn những chiều lộng [G] gió lá hát như [Am] mưa suốt con đường [B7] đi. Có mặt [C] đường vàng hoa như [Am] gấm, có không [G] gian, màu áo bay [B7] lên.
Em còn nhớ hay em đã [Em] quên, quê nhà [Am] đó năm xưa có [G] em, có [D] bóng dừa, có [C] câu hò, [B7] có con đường chờ mưa nắng [Em] đi.