Nhìn [Bm]bầu trời bừng lên [G]nắng ấm ánh Dương [F#m]đang về
[Bm]Cuộc đời còn chìm trong [G]bóng tối như xóa [F#m]tan hết.
Còn bào nhiêu nỗi đau yếu đuối hiện lên dâng người
Ngày giông bão người như tiếng Sét trong đêm u tối...
[Bm]Hãy xua màn đêm [Am]lạnh lùng,
Cơn mê [A]nào rồi cũng sẽ [Bm]phai nhòa
(Hãy đem màn đêm buồn phiền chôn chân người
Thời gian sẽ phai tàn)
Ánh [D]sáng nơi hoang [A]tàn tìm đâu thấy mặt [G]người
Có chăng chỉ [Asus4]là một hình [D]bóng sống [A]trong hư vô
Như muốn [G]nói ngàn [F#]lời...
Giờ còn [Bm]đâu khói hương [A]lên rồi.
Như muốn nói hồn [G]lìa rồi với bao dòng [Asus4]người
Và con sóng [Bm]vẫn đang [A]kêu gào, [G]bờ cát vắng lặng [F#]tìm nơi đâu
Như dòng đời vô [G#]cùng, dòng người [A]trôi mãi