1. [Am]Có một họa sĩ vô tình [Em]vẽ bức tranh cuộc đời
[F]Bỗng một hôm vị khách từ xa [Em]tới
[Am]Mắt lệ nhòa em khóc vì nặng mang [Em]những vết thương lòng
Anh [Dm7]vẽ nụ cười, nét [Em7]môi của em được [Am]không?
2. [F]Rồi ngày qua nhanh anh vẽ [Em7]hoàn thành người trong tranh
Nhưng trớ trêu nụ [Dm7]cười trao [G]ai chẳng phải cho [C]anh
[F]Nụ cười anh [G]trao em mang trở [Em]về người làm em [Am]đau
Bức tranh úa [Dm7]màu cất [Em7]nơi trái tim gầy [Am]hao.
ĐK:
Có phải [Am]yêu thương của anh chưa đủ để phủ che [Em]bóng hình người trước kia
Em chọn [Dm7]tương lai là quá [G]khứ, chúng ta chia [C]lìa
Thật lòng đi [Am]em một lần, để không phải ai [Em]ân hận
Chẳng trách, chẳng [Dm7]giận chẳng thể bận lòng vì người chẳng cần.
Trang vở [Am]yêu thương tôi đã viết thế nhưng người [Em]ta mang đi xóa nhàu
Chẳng một [Dm7]ai mà lại không [G]tiếc bức tranh tự [C]tay tô vẽ muôn [G]màu
Cũng vì [Am]yêu em nên tôi đã vẽ lên tình [Em]ta muôn bao sắc hồng
Màu tăm [Dm7]tối người đừng nhẫn [Em7]tâm điểm tô được [Am]không.
2. [F]Rồi ngày qua nhanh anh vẽ [Em7]hoàn thành người trong tranh
Nhưng trớ trêu nụ [Dm7]cười trao [G]ai chẳng phải cho [C]anh
[F]Nụ cười anh [G]trao em mang trở [Em]về người làm em [Am]đau
Bức tranh úa [Dm7]màu cất [Em7]nơi trái tim gầy [Am]hao.
Hiển thị bình luận