Capo 2
[C]Anh ngồi trong gốc, Quay sang thằng nhóc, vẫn [Em]đang òa lên khóc.
Rằng chuyện tình yêu, chẳng [Am]giống như mông đợi,
Người ta đã cất lên lời, một [Fm]tiếng chia tay đau thật đau.
[C]Ai ai cũng hiểu nếu chỉ là một thằng nhóc, thì biết [Em]gì về tình yêu ?
Muôn nơi dù muôn kiểu, thôi cứ [Am]khóc cho một lần,
Niềm đau sẽ nhân vạn lần, nếu cứ [Fm]trốn tránh mãi những tổn thương.
Rồi nó [C]bước đi, Dù lệ đắng khóe mi, Mọi lời [Em]nói bỗng nhiên trong đầu nó ít đi
Nó không [Am]biết nó phải đi về đâu? Về đâu [Fm]mới ôm hết những ưu sầu
Nhìn tia nắng [C]kia tan ra Chẳng yên giống [Em]như hôm qua,
Liệu mưa sẽ [Am]mang cô đơn kia bủa vây, Làm cho chúng [Fm]ta sẽ chẳng bao giờ thấy
Liệu trong trái [C]tim hôm sau còn mang bức [Em]tranh bên nhau
Nhờ mưa cuốn [Am]trôi đi những gam màu ấy, Để cho bức [Fm]tranh chẳng còn ai nhìn thấy.
Và [C]anh cũng giống như thằng nhóc, Mãi tìm [Em]kiếm một nơi là tự do
Rồi quên [Am]mất anh đánh rơi những gì Dù ngày [Fm]mai anh có làm được chi ?
Kia là giọt [C]sương đang lắng trên mái nhà, Anh vội níu [Em]kéo những thứ đã từng là,
Nhưng mà quá [Am]trễ để cho anh nhận ra, Em cùng người [Fm]mới dắt tay vào vườn hoa.
Và em từng [C]nói em chẳng mãi đâm đầu, vào một thằng [Em]điên sẽ chỉ khiến em ưu sầu,
Giờ ngồi trong [Am]góc khóc lóc cho niềm đau, vì anh chẳng [Fm]xứng để yêu...
Nhìn tia nắng [C]kia tan ra Chẳng yên giống [Em]như hôm qua,
Liệu mưa sẽ [Am]mang cô đơn kia bủa vây, Làm cho chúng [Fm]ta sẽ chẳng bao giờ thấy
Liệu trong trái [C]tim hôm sau còn mang bức [Em]tranh bên nhau
Nhờ mưa cuốn [Am]trôi đi những gam màu ấy, Để cho bức [Fm]tranh chẳng còn ai nhìn thấy.
[C]...[Em]..."Anh xin [Am]lỗi vì cơn mưa đã [Fm]qua
Mà sao giữa chúng ta đã chẳng còn lại [C]gì"
Hiển thị bình luận