Capo 1
[Em]Cô đơn trên sofa, con tim như tan ra dẫn lối [Bm]anh trôi theo một khúc ca buồn
Giữa căn [C]phòng, ánh đèn chợt tắt che đi giọt buồn sắp [D]rơi
[Em]Cô đơn trên sofa, sao em yêu anh ta? Chẳng phải [Bm]em yêu anh hơn cả em mà?
Để cho thanh [C]xuân này chợt tắt trên mi giọt nước mắt [D]rơi
Thì ra là [Em]thế, tình nào là tình chẳng mờ phai tháng năm
Một ngày vẫn [Bm]trôi, đôi môi anh phai màu nắng
Nếu không anh thì [C]em có buồn? Hóa ra chỉ mình [D]anh đáng thương
Đừng buông lời [Em]hứa, rồi lại vờ rằng dường như em đã quên
Đừng tìm đến [Bm]anh, gieo tương tư xong lại đi
Nắng xuyên qua hàng [C]mi rối bời giữ tim anh vài [D]giây cuối thôi
Để anh được ngã lưng lên một [Em]chiếc sofa
Để nghe một phút tim yên bình [Bm]đến kỳ lạ
Để anh được sống vô tư như [C]một bông hoa, giữa bầu trời kiêu sa
[D]Cho anh thôi miệt mài nghĩ suy
Người ơi hãy nói anh nghe một [Em]lý do đi
Vì sao lại để anh vương sầu [Bm]trên khóe mi?
Vì sao lại biến cô đơn thành [C]giông tố, nỗi buồn sóng vỗ?
Tâm hồn [D]anh trôi lênh đênh trong căn phòng, rồi lại rơi xuống trên so[Em]fa
Hiển thị bình luận