Capo 4
1. [Am] Những cánh diều là tình [Dm] yêu lúc xưa, lúc [G] chưa có ai biết [C] buồn
[Am] Thương em, thương [Dm] nhiều lắm. Tóc [G] xanh còn [E7] chưa ngã [Am] chiều.
[Am] Cho đến một ngày nhiều [Dm] giông tố qua, cánh [G] chim đã không về [C] nhà
[Am] Lang thang đi [Dm] tìm kiếm có [G] chăng giọt [E7] nước mắt [Am] trào.
ĐK:
Thôi [Am] tình dang dở từ [Dm] đây, nhớ [G] em mà duyên khó [C] thành
Sao [Am] đành làm tình [Dm] bể dâu, có [G] đâu mộng [E7] ước [Am] ban đầu.
Chắc [Am] người có nỗi lòng [Dm] riêng, bỏ [G] anh người xa chốn [C] này
[Am] Thôi ta chờ kiếp [Dm] sau, nhớ [G] nhau là kỷ [Am] niệm.
2. [Am] Thương đã lâu chờ [Dm] em ở đâu, ở [G] đâu anh cũng [C] chờ
[Am] Thanh xuân em [Dm] mười tám, rất [G] đông người [E7] đang ngắm [Am] nhìn
[Am] Cho đến một ngày lại [Dm] giông tố qua, là [G] ta phải xa nhau [C] rồi
[Am] Thêm buồn thêm [Dm] sầu, lỡ [G] câu ước [E7] hẹn cho [Am] người
ĐK:
Thôi [Am] tình dang dở từ [Dm] đây. Nhớ [G] em mà duyên khó [C] thành
Sao [Am] đành làm tình [Dm] bể dâu, có [G] đâu mộng [E7] ước [Am] ban đầu.
Chắc [Am] người có nỗi lòng [Dm] riêng, bỏ [G] anh người xa chốn [C] này
[Am] Thôi ta chờ kiếp [Dm] sau. Nhớ [G] nhau là kỷ [Am] niệm.
Hiển thị bình luận